"Đừng mà… coi… coi như anh… anh xin em… em đấy…"
Trong khi Từ Thiếu Bạch còn định lê chân tiến đến chỗ Diệp Chân Chân, tuy nhiên sức anh hiện tại đã vô cùng yếu ớt, cả người vô lực, thiếu chút nữa là ngã khụy ra đất dù Diệp Chân Chân chỉ đứng im lặng mặc cho Từ Thiếu Bạch diễn trò thì đúng lúc này có tiếng quát lớn vang lên.
Một thân ảnh thoáng qua tiến gần về phía hai người, bạn thân Từ Thiếu Bạch, Diêu Tri Khanh.
"Cậu đang làm trò gì đây hả? Sao bây giờ trở nên thê thảm vậy rồi?" Chẳng thể nhìn nổi dáng vẻ chật vật, yếu đuối bị tình yêu làm khổ ấy, Diêu Tri Khanh trừng mắt, nhanh chóng lôi bạn mình đang trong tình trạng toàn thân như con chuột lột đứng dậy.
Thở dài một hơi, Diêu Tri Khanh đưa tay đỡ trán, hai chữ bất lực viết trên gương mặt vô cùng rõ ràng.
Đúng là hết nói nổi.
Chả biết tên này đang nghĩ gì trong đầu nữa? Trước mặt đối phương còn để bản thân trong dáng vẻ không thể đáng thương, hèn mọn hơn.
Mà Diêu Tri Khanh chẳng thể ngờ rằng, chỉ sau một đêm thôi tình hình bỗng dưng trở nên nghiêm trọng vậy đấy.
Nghe từ chỗ Từ Thiếu Bạch, anh biết rằng vợ cậu ta, Lê Thanh Tuyết hay còn gọi là Diệp Chân Chân chính thức thừa nhận thân phận, vì bạn mình buồn tủi nên Diêu Tri Khanh liền ra tay giúp đỡ, bày cho Từ Thiếu Bạch một loạt các cách thức để người đàn ông bên cạnh theo đuổi được vợ.
Tuy nhiên đời không như là mơ, vì Từ Thiếu Bạch cả đêm chẳng chịu về nhà, Diêu Tri Khanh hơi bất an, nhờ người tìm hộ địa chỉ nhà Diệp Chân Chân, nhanh chóng mò tới đây, tình cờ bắt gặp cảnh tượng hơi đáng sợ.
Khó tin nhất chính là người như Từ Thiếu Bạch lại dám quỳ xuống xin vợ mình tha thứ.
Chỉ tội Diệp Chân hầu như chả để tâm tới, thậm chí còn lạnh lùng đuổi đối phương rời khỏi.
Cảm thấy bản thân đã hết phận sự, Diệp Chân Chân híp mắt quan sát người đàn ông vừa tới nơi, cô mở miệng: "Anh nhanh đưa Từ tổng về nhà giùm, tốt nhất là ném anh ta vào bệnh viện tâm thần ấy, đừng để Từ Thiếu Bạch chạy lung tung làm phiền thôi.
Tránh tìm đến người khác bày ra đủ thứ trò lại, mệt lắm." Cô hy vọng từ nay về sau, mình cùng Từ Thiếu Bạch sẽ như hai đường thẳng song song, chẳng còn chút liên hệ gì.
"Diệp Chân Chân đúng chứ?" Diêu Tri Khanh một tay giữ chặt lấy Từ Thiếu Bạch đang sắp sửa ngất đi, mắt nhìn chằm chằm cô gái với dáng vẻ lạnh lùng trước mặt, lồng ngực phập phồng vì bực mình, hậm hực quở trách: "Tôi bảo này, sao cô vô tâm vậy? Dù cô ghét Từ Thiếu Bạch đến mức độ nào cũng đừng để cậu ta dầm mưa cả đêm chứ.
Cô còn chút lương tâm nào không?"
Biết Từ Thiếu Bạch từng gây ra tội lỗi khó tha thứ nổi, tuy nhiên, sự tàn nhẫn, vô tâm của Diệp Chân Chân làm Diêu Tri Khanh rợn người.
Người phụ nữ trước mặt còn ác độc hơn anh tưởng.
Diệp Chân Chân nhếch môi, hừ lạnh trước những lời Diêu Tri Khanh vừa thốt lên: "Cho hỏi tại sao tôi phải làm thế? Anh chỉ là người ngoài, có quyền gì chỉ dạy tôi phải làm này làm kia? Hơn nữa, đều do bạn anh chủ động yêu cầu quỳ ở đây mà, tôi đâu hề ép buộc anh ta.
Từ Thiếu Bạch thích tôi không cản nổi, hơn nữa, tôi với Từ tổng đây chỉ là quan hệ người dưng nước lã thôi, tôi lo cho bản thân mình còn chưa xong lấy đâu ra thời gian.
Cũng đừng xin tôi tha thứ làm gì, như tôi đã nói, chừng nào anh biến khỏi tầm mắt tôi thì tôi sẽ suy xét." Cô thật muốn cười lớn, biết đối phương lo lắng cho Từ Thiếu Bạch, tuy nhiên, Diệp Chân Chân với vị chồng cũ đáng kính kia kết thúc lâu rồi.
"Cô!!!" Diêu Tri Khanh nghiến răng nghiến lợi: "Diệp Chân Chân, thật không hổ danh.
Tôi hiểu cô hận Từ Thiếu Bạch vì cậu ta gây tổn thương cho cô, nhưng suốt bảy năm qua cậu ấy đã chịu trừng phạt rồi, bao nhiêu đau khổ, dày vò khiến Từ Thiếu Bạch dằn vặt đến mức chết đi sống lại, như thế chẳng lẽ chưa đủ ư? Cô không thể mở lòng với Từ Thiếu Bạch à?" Ngoài miệng hay xỉa xói nhau nhưng Diêu Tri Khanh luôn hy vọng rằng bạn mình sớm ngày thoát khỏi cuộc sống tù túng giống hệt địa ngục kia.
Anh cần làm gì đấy lay động Diệp Chân Chân, đem hết những chuyện