Một tuần trôi qua.
Ngày định sẵn trên thiệp mừng cuối cùng cũng tới.
Bên cạnh sự hồi hộp thì Liễu Nguyệt cũng đang cảm thấy nỗi bất an ngày càng dâng trào trong lòng mình.
Ai mà không biết kẻ sai Hoạ công công tới mời cô là Tiêu Dã hắn chứ.
Chắc chắn Tiêu Dã đã có chuẩn bị một màn ra mắt vô cùng hoành tráng để chờ cô tới xem.
Mà ai biết được hắn có định ngay tại buổi tiệc đó lên kế hoạch trả thù cô hay không.
Hoặc hắn sẽ ngay tại đó công bố sự thật cho mọi người biết, để hoàng thượng thẳng tay hạ lệnh ném cô vào ngục giam chờ ngày xét xử vì tội đã bắt nạt con trai cưng của người.
Chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Liễu Nguyệt hiện tại đã đặt chân tới hoàng cung, cả cô và Liễu Hạo, đang đi theo một cung nữ để tới được điện Gia Hòa, nơi diện ra sự kiện lần này.
Tiêu Dã hắn sẽ chính thức được công bố thận phận.
Một bước lên mây nhận lấy danh hiệu hoàng tộc cùng Cửu vương, người người kính nể cùng quyền lực lớn mạnh.
Vậy là ngày tàn của mình sắp tới rồi hả?
Liễu Nguyệt nghĩ.
Tuy trong lòng nghĩ là vậy nhưng bên ngoài cô cùng chẳng biểu lộ chút gì ra bên ngoài.
Đôi mắt chậm rãi nhìn sang khung cảnh có phần quen thuộc này.
Mấy năm trước đã tới một lần, giờ đây khung cảnh vẫn như vậy, chỉ mỗi trang hoàng lộng lẫy hơn trước.
Hoàng thượng vốn có thể tổ chức buổi lễ sắc phong vào buổi sáng, nhưng có lẽ sau lễ sắc phong còn là tiệc mừng nên mới dời sang buổi tối.
Dù sao ở hoàng cung khi tối xuống trông vẫn hoành tráng diễm lệ vô cùng, thậm chí còn hơn cả ban ngày nên cũng chẳng ai ý kiến gì.
Người được mời tới đa phần đều là những quan viên lớn có thế lực trong triều, còn có thể là các quý tộc nhưng rất ít.
Bên trong điện có lẽ là chỗ ngồi cho các hoàng tử công chúa và các quan cốt cánh của hoàng thượng.
Liễu Nguyệt đến nơi còn thấy cung nữ vẫn còn đi tiếp nên có chút thắc mắc hỏi: “Ta còn phải đến chỗ nào nữa sao?”
Cung nữ nghe vậy liền đáp: “Bẩm Liễu tiểu thư, Liễu thiếu gia.
Hoàng thượng đã hạ chỉ, chỗ của hai người là ở trong điện.”
Liễu Nguyệt sau đó nhíu mày vì không ngờ mình lại có được đãi ngộ tốt như vậy.
Liễu Hạo ở bên cũng hỏi: “Tiểu Nguyệt, ngươi đã làm gì mà để hoàng thượng phải quan tâm đến cả chỗ ngồi như vậy hả?”
“Ai biết được.” Cô nói với cậu.
Bước vào bên trong, Liễu Nguyệt đã được tận mắt chiêm ngưỡng khung cảnh tráng lệ và long trọng của buổi lễ ngày hôm nay.
Có thể thấy hoàng thượng thực sự coi trọng người con này đến nhường nào.
“Liễu Nguyệt, là cô hả?”
Liễu Nguyệt nghe thấy có người gọi tên mình liền quay đầu lại, Liễu Hạo cũng nhìn y.
Là Tiêu Hạ Miên.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn cô, làm Liễu Nguyệt như ùa lại quá khứ của lần bị bắt cóc năm đó, khi mà có cô bé xinh đẹp cao lớn lại có một giọng nói trầm khàn hệt như con trai nói chuyện với cô.
Liễu Nguyệt nói: “Mấy năm không gặp, trông Miên Miên công tử vẫn như ngày nào.”
Tiêu Hạ Miên cong mắt mỉm cười, nói: “Trông ta vẫn giống con gái chứ?”
“Đẹp phi giới tính, giờ ngươi có đi thay đồ nữ nhân vào cũng chẳng ai nhận ra.” Cô nói.
“Đa tạ lời khen.” Tiêu Hạ Miên cũng thoải mái đáp lại cô, khác với những người khác đều phải tỏ ra e dè và kính cẩn trước y.
Liễu Nguyệt là một người có cái gì đó rất khác, sự kiêu ngạo của cô dường như không để cô phải tỏ ra luồn cúi trước kẻ khác, ai cô cũng có thể nói chuyện, cũng có thể bị cô khinh bỉ mà nhìn bằng nửa con mắt, hoàng tử hay công chúa gì đấy, có lẽ cũng chẳng ngoại lệ.
Cô không giả vờ, cũng chẳng bao giờ phải hạ mình lấy lòng ai.
Điều đó làm Tiêu Hạ Miên đặc biệt thích nói chuyện với cô.
Vô cùng thoái mái.
Lại chẳng có khái niệm về khoảng cách địa vị.
“Ai đây? Sao một kẻ thấp kém như vậy lại có thể bước chân vào trong này.”
Cả ba người nhìn ra, thấy hai người đang đi tới.
Người đi đầu, cũng là người nói ra câu vừa xong chính là Tiêu Sở Liên, người còn lại thì Liễu Nguyệt không rõ, hình như chưa