"Nếu như em nói không phải em, liệu anh sẽ tin chứ?"
Lê Thanh Tuyết thều thào lên tiếng, cô quá mệt mỏi khi chạy theo Từ Thiếu Bạch giải thích rồi.
Trong lòng cô phần nào đã đoán được rằng, anh nhất định đứng về phía Thái Hy Tịnh, hơn nữa, hiện giờ, Lê Thanh Tuyết đang cực kỳ sầu não, nên cô lười nói nhiều.
Chứng kiến Thái Hy Tịnh hao tâm tốn sức diễn kịch đổ tội cho Lê Thanh Tuyết như vậy đúng thật rất buồn cười.
Dù gì cũng nên khen ngợi cô ta một câu, quả không hổ danh là ảnh hậu trong giới giải trí, trình độ diễn xuất đã đạt đến mức thượng thừa, có thể đổi trắng thay đen được rồi.
Thái Hy Tịnh đáng lý ra nên nhận thêm một giải Oscar nữa mới đúng.
Rõ ràng Lê Thanh Tuyết là người bị hại, nhưng Thái Hy Tịnh chỉ trong giây lát đã biến cô thành hung thủ.
Đúng thật là…
Từ Thiếu Bạch nhàn nhạt mở miệng, thái độ dửng dưng: "Làm người khác bị thương thì xin lỗi đi.
Còn về việc em dám làm trái lời tôi nói, tôi sẽ tính sổ với em sau.
Lê Thanh Tuyết, em đã biết cậy thế bắt nạt người khác rồi đấy! Tự xem lại bản thân mình đi.
Đừng để tôi phải ra tay giải quyết thật nặng."
Lê Thanh Tuyết có chút thất vọng, nhưng cô hoàn toàn chẳng bất ngờ chút nào.
Quả nhiên anh đứng về phía Thái Hy Tịnh, nên dù cô có mỏi miệng giải thích thì vẫn chỉ phí công phí sức thôi.
Tuy nhiên, chứng kiến Từ Thiếu Bạch nâng niu Thái Hy Tịnh, anh đau lòng khi cô ta bị thương như thế kia, nói không đau lòng thì chính là Lê Thanh Tuyết đang nói dối.
Bao nhiêu năm hy sinh cho Từ Thiếu Bạch nhưng vẫn chả thể sánh bằng bạch nguyệt quang sáng ngời rực rỡ trong lòng anh.
Thái Hy Tịnh đắc ý, thậm chí cô ta còn tặng cho Lê Thanh Tuyết ánh mắt khiêu khích cùng sự hả hê, người đàn ông đang quan sát vết thương trên tay cô ta làm sao mà thấy được.
Sống mũi Lê Thanh Tuyết cay xè, cô khịt mũi, cất giọng: "Từ Thiếu Bạch, em không làm gì sai, nên sẽ không xin lỗi đâu.
Anh chẳng tin cũng được, em hết ý kiến!" Cô vẫn còn chút tôn nghiêm, đâu thể vì Từ Thiếu Bạch mà hủy hoại nốt chứ.
"Lê Thanh Tuyết!!!" Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, xem ra đã thật sự tức giận rồi.
Anh hằn học hỏi: "Gan lớn lắm, bây giờ biết đối nghịch với tôi rồi cơ à? Rốt cuộc em có xin lỗi hay không?"
Mặc cho hốc mắt đỏ hoe, Lê Thanh Tuyết vẫn vô cùng kiên định: "Không!"
Giới hạn cuối cùng của Từ Thiếu Bạch đã triệt để bị phá hủy.
Bọn họ ầm ĩ đến mức nhân viên trong công ty vây kín ở đấy hóng hớt.
Biết được chuyện xảy ra, cũng như mối quan hệ giữa Từ Thiếu Bạch và Thái Hy Tịnh cực kỳ tốt, nên ai nấy đều bênh vực cô ta, quay sang trách móc Lê Thanh Tuyết.
"Mặt dày thế! Làm người ta bị thương mà còn ngang ngược như vậy? Thảo nào đến bây giờ cô ta vẫn chưa tìm được chỗ đứng trong showbiz."
"Người gì vậy trời? Biết điều thì mau xin lỗi đi chứ! Còn cố chấp đứng đấy, Từ tổng cũng dám cãi lại luôn."
"Lê Thanh Tuyết này đúng là chẳng coi ai ra gì mà!"
"Chúc cô ta flop suốt đời!"
Bên tai hàng ngàn lời chỉ trích, cộng thêm áp lực vô hình mà Từ Thiếu Bạch gây ra, Lê Thanh Tuyết gần như đã bị người ta đẩy vào đường cùng rồi.
Toàn thân cô run lên bần bật, sắc mặt nhợt nhạt, cả người chẳng còn sức lực, hơi thở nặng nề hơn bao giờ hết.
Bàn tay cuộn tròn nổi đầy gân xanh, trước mắt bỗng trở nên mờ ảo.
Tuy vậy, Lê Thanh Tuyết vẫn nhất quyết không nghe theo Từ Thiếu Bạch.
Bởi, cô đâu có làm gì sai.
Sao phải cúi đầu trước kẻ khác?
Đúng lúc này, trợ lý của Lê Thanh Tuyết trở lại, cô bé trở nên hoang mang, hỏi: "Chị à, ở đây đang có chuyện gì thế? Mọi người vây hết ở kia rồi!"
"Thiếu Bạch, thôi bỏ đi!" Thái Hy Tịnh trong lòng sảng khoái nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ bao dung: "Dù sao cô ấy cũng không có cố ý.
Hơn nữa, em muốn đi xử lý vết thương trước, chuyện này đợi hôm nào mình ngồi xuống giải quyết, được chứ?"
Nghe thế, Từ Thiếu Bạch mới chịu dừng tay, anh ân cần nói với Thái Hy Tịnh: "Anh dẫn em tới bệnh viện kiểm tra." Trước khi rời khỏi, người đàn ông buông lời cảnh