Từ trong phòng bệnh VIP đi ra, Nam Kiều đi thẳng vào thang máy xuống dưới lầu.Con mèo đen Bánh Bích Quy làm ổ trong ngực cô, kêu vài tiếng “meo meo”.“Mặt cô đỏ lên kìa.”“Mặt tôi đỏ lên khi nào chứ.” Nam Kiều bày ra dáng vẻ khinh thường, hờ hững nói: “Chẳng qua chỉ là một nụ hôn mà thôi, tôi có gì mà phải đỏ mặt chứ.”Con mèo đen Bánh Bích Quy nói: “Đây không phải nụ hôn đầu tiên của cô à?”“Không phải!” Nam Kiều phủ nhận.Thế nhưng mặt của cô càng lúc càng đỏ, không thể nghi ngờ là đang bán rẻ chân tướng.Cô ôm mèo đi dạo quanh bệnh viện một vòng, sau cùng đi vào một cửa hàng tiện lợi.“Ở đây không có đồ ăn cho mèo, cũng không có cá khô, mi chịu khó ăn một ít nhé.”Từ khi cô xảy ra chuyện, đã một tuần nay, Bánh Bích Quy chưa từng ăn một bữa cơm no.Cô mua xúc xích và sữa, từ trong cửa hàng tiện lợi đi ra, không nghĩ tới lại bị mấy người xông lên túm lấy quần áo.“Nam Kiều, cô chính là hung thủ giết người, không ngoan ngoãn ở trong tù, người nào thả cô ra.”“Con khốn không biết xấu hổ, quyến rũ đàn ông có vợ, còn làm hại người ta một xác hai mạng.”“Loại người như cô nên bị đày xuống địa ngục.”Một đám người xúm đến kéo quần áo cô, còn túm cả tóc cô, dáng vẻ oán hận, giống như chỉ ước có thể giết chết cô.Bánh Bích Quy tức giận đến mức xù lông, vẻ mặt dữ tợn nhe răng, giơ móng vuốt sắc, hung hăng cào mấy cái.Có lẽ bọn họ kiêng kỵ Bánh Bích Quy quá hung dữ, mấy người phụ nữ này không còn dám đến gần nữa, nhưng thay vào đó, bọn họ lại cầm đồ ném vào trên người cô.Vừa ném vừa mắng.“Đồ tuesday không biết xấu hổ, hung thủ giết người.”“Ngay cả một người phụ nữ mang thai mà cô cũng xuống tay được, cô có còn là con người không?”“Sao cô không chết đi.”Nam Kiều cắn răng bế mèo băng qua đường, đi vào bệnh viện ở đối diện.Bánh Bích Quy nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, nó đưa móng vuốt lên sờ đầu cô, kêu mấy tiếng “meo meo”.“Cô ngốc đấy à, sao không đánh trả, đâu phải cô không đánh lại được bọn họ.”Lực chiến đấu của cô, những người này không phải đối thủ.Nam Kiều bóc một chiếc xúc xích đưa cho nó, vừa cho nó ăn vừa nói.“Tôi vừa mới