Lý Huyền ngồi ở bên cạnh không dám nói gì, ánh mắt Thang Khải Huân thật lâu không động, ngay tại lúc Lý Huyền đứng ngồi không yên sắp không nhịn được nữa, thì Thang Khải Huân bỗng nhiên nhẹ nhàng mở miệng: "Lý Huyền, theo tôi xuống xe."
Lý Huyền nghe vậy thì sững sờ, Thang Khải Huân lại chậm rãi mở miệng: "Bác Lô, dừng xe trước mặt cô gái đang đón xe kia, nói cậu ba Cố gia phái bác đến đón cô ấy."
"Vâng thưa Thang tổng."
"Thang tổng?" Lý Huyền không hiểu gì, nhưng thấy Thang Khải Huân đã xuống xe, nên cũng đành phải mở cửa xe xuống theo.
Lý Huyền nhanh chóng gọi điện thoại điều xe khác tới, nhưng Thang Khải Huân đã vòng qua đường đi mất.
Giữa trưa, trời rất nóng, Thang Khải Huân lại mang một thân âu phục giày da, nên cả người chảy đầy mồ hôi, Thang Khải Huân đứng ven đường, im lặng, mím môi lại, trên trán thỉnh thoảng chảy mồ hôi xuống, Lý Huyền cầm cặp ài liệu quạt gió, nhưng cũng không có tác dụng gì, trời thực sự quá nóng, không nói Thang Khải Huân, chính anh mấy năm này cũng chưa khổ như vậy.
"Anh Huân, không biết trong lòng anh nghĩ cái gì nữa." Lý Huyền không nhịn được mà phàn nàn: "Anh giúp Hải Diêu, nhưng vì sao lại không cho cô ấy biết?"
"Lý Huyền, cậu quản quá nhiều rồi đấy." Thang Khải Huân liếc mắt: "Bí mật, đem miệng của cậu đóng cho chặt, đừng tưởng rằng tôi không biết gì hết."
Lý Huyền cực kỳ lúng túng, đoạn thời gian này đúng là anh ta rất thích bát quái, thế nhưng... sao anh Huân biết được nha?
Trong lúc Lý Huyền mải nghĩ ngợi, Thang Khải Huân đã nhấc chân lên xe bảo tài xế lái xe đi, đợi Lý Huyền phản ứng kịp, thì
chiếc xe sớm đã nghênh ngang rời đi, Lý Huyền trợn mắt há mồm, sau đó cười khổ, anh Huân sao lại phát tính tình trẻ con rồi!
*
Hải Diêu và Thịnh Hạ từ bệnh viện đi ra, tài xế Thang Khải Huân lại đưa hai người về chỗ Thịnh Hạ ở.
Sự tình đã rất rõ. Hải Diêu không hề mang thai, đúng như thầy thuốc Triệu nói, do mấy ngày nay thân thể khó chịu, nên Hải Diêu lầm tưởng là có bầu rồi hẹn Yên Yên đến bệnh viện khám. Còn Yên Yên, thì đã sớm bị Trình Nhã Như thu mua rồi, cho nên mới mượn cơ hội này đào một cái bẫy.
"Đừng để tớ tóm được Đường Yên! Nêu không sẽ biết tay với tớ!" Thịnh Hạ tức giận chửi ầm lên, nhưng Hải Diêu lại chỉ cười nhạt một tiếng: "Mỗi người có một chí hướng riêng, Hạ Hạ, ngã một lần thì sẽ khôn hơn một chút, về sau, chúng ta chúng ta phải có mắt, không thể ngốc như bây giờ nữa!"
Hải Diêu cảm thấy trong lòng rất trống trải, đúng lúc này điện thoại di động lại vang lên, Hải Diêu tiện tay tiếp: "Alo! Đông Hải Diêu nghe."
"Diêu Diêu, là tôi, Nhã Như..."
Hải Diêu định tắt điện thoại đi, nhưng Trình Nhã Như đã vội vã mở miệng trước: "Diêu Diêu, Thế Quân muốn tôi nói với cô một chuyện, đợi tôi nói xong đã!"
Truyện convert hay :
Đô Thị Cuồng Thiếu