Hải Diêu xoa xoa mắt, cẩn thận nhìn kỹ lại, làm sao có thể như vậy chứ?
"Vâng, tôi tìm Thang Khải Huân, phiền cô đưa điện thoại cho anh ấy..."
Đầu điện thoại kia lại khẳng định một lần nữa, tim Hải Diêu như rơi vào đáy cốc.
Là Thang Khải Huân, là người năm đó cô vô tình vứt bỏ.
"Alo! Alo..." Thấy đầu điện thoại bên kia vẫn im lặng, Tần Mộ càng không hiểu ra sao, Hải Diêu nhẹ nhàng tắt điện thoại, lẳng lặng nhìn Thang Khải Huân đang ngủ say, trong lòng rất tuyệt vọng và khó chịu.
Cô đang làm gì thế này? Ăn mặc hở hang chạy đến quán bar uống say không biết gì, còn cùng một người "Lạ" ngủ chung phòng nữa!
Dù có đau khổ đến mấy, cô cũng không nên coi khinh chính mình a!
Cứ coi như phóng túng một lần đi, nhưng làm sao mắt mù mà lại ngủ chưng giường với Thang Khải Huân chứ?
Cô biết phải đối mặt với Khải Huân như thế nào đây? Đối mặt thế nào với người năm đó toàn tâm toàn ý với cô mà lại bị cô xem như người dự bị và bia đỡ đạn?
Trong lòng Hải Diêu chậm rãi hình thành một ý niệm, cắn môi, không nhúc nhích nhìn qua Khải Huân, dù là đang ngủ say, nhưng trong lúc vô tình vẫn phát ra khí tức vương giả, anh đã sớm không còn là vật trong ao năm đó.
Khải Huân như vậy cũng tốt, có vậy trong nội tâm cô mới bớt áy náy đi một chút.
Hải Diêu sẽ không cho anh biết, tối qua hai người đã xảy ra chuyện gì, bời vì cô đã không còn liên quan gì với anh nữa rồi.
Trong phòng mở điều hòa, nên Hải Diêu cảm thấy hơi lạnh,
cô đưa tay kéo chăn cẩn thận đắp kín lại cho anh, động tác rất nhẹ, nhưng anh vẫn hơi hơi nhăn lông mày, Hải Diêu thả chậm động tác, anh lại ngủ an ổn.
Hải Diêu không dám nhìn Khải Huân nữa, chậm rãi quay mặt qua chỗ khác: ‘Thang Khải Huân, em sẽ ra đi, vĩnh viễn biến mất ở trước mặt anh.
Anh nhất định cũng không muốn nhìn thấy em, bởi vì nhìn thấy em sẽ làm anh nhớ tới chuyện đau khổ năm đó, nếu không đau khổ thì anh đã không phải bỏ qua London.
Thang Khải Huân, em không biết nên nói cái gì cho phải. Nhưng anh cứ yên tâm, em tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho anh đâu.
Em đã bị báo ứng rồi, người em yêu, không quan tâm tới em, hôn nhân thất bại, em đã mất đi tất cả, đây là báo ứng vì em đã làm tổn thương anh!’
Hải Diêu cố nén nước mắt xoay người xuống giường, nhìn váy áo, nội y, cùng áo sơ mi, cà vạt quấn quýt lấy nhau mập mờ... Rõ rành rành đêm qua hai người bọn họ đã rất điên cuồng.
Hải Diêu ngồi trên ghế sofa, lẳng lặng mặc đồ vào, mặc xong uống cạn ba chén trà đặc, sau đó hít một hơi thật sâu, cầm túi xách nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
Truyện convert hay :
Bất Bại Chiến Thần Dương Thần ( Hoàn Chỉnh )