Vài ngày gần đây công ty hắn có chút chuyện nên hắn thường đi sớm về khuya, lúc hắn đi là cô ngủ chưa thức, còn lúc hắn về thì cô đã yêu giấc.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, cô ở nhà một mình rất buồn dù là có thím Lý hay trò chuyện với cô, nhưng cô thiếu hắn lại rất nhớ.
" Thím có phải Lãnh bỏ con rồi không? Chắc anh ấy chê con mang thai xấu xí nên anh ấy mới không về nhà nữa " mặt cô xìu xuống nhìn chiếc bụng to tròn của mình
" Con đừng nói bậy, ngày nào thiếu gia cũng về đây hết lúc đó con đã ngủ rồi, đừng nghĩ ngợi nhiều "
" Thật không? Anh ấy không bỏ con chứ "
" Thật, thiếu gia thương con còn không hết sao bỏ con được, đừng buồn ảnh hưởng đến em bé "
" Vâng ạ "
Cô một mình đi lên phòng, thím Lý biết cô nghĩ gì thường thì phụ nữ mang thai rất hay suy nghĩ lung tung.
Bối Bối nằm trên giường suy nghĩ, tối nay cô nhất định phải đợi được anh về.
Rất nhanh đã đến tối, Âu Thiên Lãnh đang bận bịu với đống giấy tờ kia hắn sẽ cố gắng giải quyết ổn thỏa lại để ở nhà với cô, xa cô mới vài ngày đã nhớ cô rồi.
Hạ Bối Bối nhìn đồng hồ đã là 10h tối rồi vẫn chưa thấy chồng cô về, cô thì đã lim dim muốn ngủ rồi.
Khoảng 2 tiếng sau cô nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm mở mắt ra thấy sáng đèn cô đoán là hắn đã về.
Hắn tắm xong thì nhẹ nhàng lên giường nằm xuống hôn lên trán cô một cái rồi đưa tay ôm cô vào lòng, hắn nhẹ nhàng nhất có thể sợ cô tỉnh giấc.
" Huhu ông xã anh không thương em và con nữa phải không? " cô ôm hắn khóc
" Ngoan đừng khóc, anh thương hai mẹ con em mà " hắn đưa tay lên lau nước mắt cho cô nhìn cô khóc hắn rất đau lòng
" Vậy sao anh cứ đi sớm về khuya như thế...!hức...!hức "
" Công ty có chút việc cần anh phải xử lí, bà xã ngoan không được nghĩ