Cô mở cửa ra thấy Âu Thiên Lãnh đứng cửa khuôn mặt lạnh nhìn cô
" Anh đến đây làm gì? " Hạ Bối Bối hỏi
" Không muốn mời tôi vào nhà sao "
" Vào đi, có việc gì thì nói nhanh lên, tôi còn đi ngủ nữa "
Hạ Bối Bối vừa đóng cửa lại đã bị Âu Thiên Lãnh ôm trọn vào lòng, cô cố đẩy hắn ra nhưng sức của cô sao mạnh bằng hắn được
" Tôi nhớ em rồi, đừng giận nữa được không? " Âu Thiên Lãnh dùng giọng ôn nhu nói với cô, làm cô có chút bất ngờ hắn nhớ cô sao? Cô chắc đang nghe nhầm
" Anh buông tôi ra đi "
" Không " hắn càng siết chặt hơn, vùi mặt vào hỏm cổ cô hít mùi hương hoa hồng nhè nhẹ khiến hắn rất dễ chịu
" Này này tôi không thở được, mau buông ra " Hạ Bối Bối cảm nhận cái ôm của hắn rất ấm, nhưng cô đang giận nha
Âu Thiên Lãnh nới lõng ra một chút nhưng vẫn ôm cô trong lòng, có trời mới biết hắn nhớ cô biết nhường nào, chỉ có 3 ngày không gặp hắn đã muốn phát điên lên
" Tôi mỏi chân rồi anh cứ bắt tôi đứng thế à "
Cô vừa dứt lời Âu Thiên Lãnh bế cô lên đi qua ghế ngồi đặt cô trên đùi hắn, tay không yên mà cứ vuốt tóc cô
" Này cho xuống nhanh lên " Hạ Bối Bối vùng vẫy thoát khỏi người hắn nhưng không được tay hắn siết chặt eo cô
" Ngồi yên "
Hạ Bối Bối nghe hắn nói vậy đành ngồi yên, Âu Thiên Lãnh thấy cô không nháo nữa thì nhếch môi cười một cái, hắn thích cô ngoan ngoãn thế này hơn
" Em có nhớ tôi không? " sau một hồi im lặng hắn lên tiếng hỏi cô
" Mắc gì tôi phải nhớ anh "
" Em không nhớ tôi " Âu Thiên Lãnh nâng cầm cô lên bắt cô phải nhìn hắn trả lời
" Tất nhiên là không.....!ưm "
Hạ Bối Bối chưa nói hết câu thì đã bị môi của Âu Thiên Lãng áp lên môi cô, mặc cho Hạ Bối Bối đẩy ra, tay hắn giữ chặt đầu cô lại, hắn cứ dày vò môi cô, lưỡi hắn cậy hàm răng cô ra, bắt đầu thăm dò khoan miệng hút hết mật ngọt của cô, khuôn mặt cô đỏ ửng vì thiếu dưỡng khí, hắn mới luyến tiếc buông tha.
Cô không còn chút sức lực nào, tay chân bủn rủn dựa vào ngực hắn mà thở
" Em thật ngọt! " Âu Thiên Lãnh đưa tay lên lau nước bọt còn dính trên môi cô, hắn cười gian tà nói
" Anh...!anh vô sỉ, nụ hôn đầu của tôi " Hạ Bối Bối đỏ mặt, tay đánh vào ngực hắn, nụ hôn đầu của cô để dành hai mươi hai năm vậy mà cái tên vô sỉ này lại lấy mất
" Vậy tôi sẽ chịu trách nhiệm với em "
" Ai....!ai cần anh chịu trách nhiệm