Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Mối tình đầu khắc trong tim


trước sau

Mặt người dạ thú......

Nghe Lãnh Như Thanh bình luận bốn chữ về Nhậm Tử Lương là mặt người dạ thú Đường Lạc Lạc không kìm được cười “xì” một tiếng, cũng bắt tay vào góp vui: "Chị bị vẻ ngoài của anh ấy lừa rồi,bình thường anh ấy chính là thiếu đạo đức như vậy đó......"

Hai cô vốn là tám cây tre đều đánh không tới, nhưng khi nổi hứng nói chuyện phím thì lại cảm thấy nói không hết chuyện, đường Lạc Lạc phát hiện thật ra Lãnh Như Thanh không hề cố chấp lạnh lùng khó tiếp xúc như bề ngoài mà ngược lại là cô ấy nhanh mồm nhan miệng có gì từ đáy lòng đều nói sạch hết ra.

Không nói chuyện được lâu, cả hai cô còn có cảm giác hận không thể nói thêm được lâu thêm còn hẹn ngày nào đó cùng nhau đi dạo phố.

Kết thúc, ra đại sảnh của buổi yến tiệc bắt taxi về căn căn chung cư nhỏ

Dưới lầu chung cư,có một chiếc Ferrari đang sáng đèn đang đỗ ở phía xa, giữ khoảng cách an toàn với Đường Lạc Lạc, chờ đến khi Đường Lạc Lạc đi lên lầu mới chậm rãi chạy đi.

Hôm nay Đường Lạc Lạc xã giao không ít với các ngôi sao nổi tiếng, mặc dù nồng đọ cồn của rượu vang rất thấp nhưng vì hưng phấn hơn nữa cô lại uống không ít cho nên khuôn mặt đã ửng hồng,toàn thân hơi mơ màng, cô cầm chía khóa mở cửa phòng ra, vừa bước vào, cô liền nhìn thấy mtj bóng dáng nhở bé trắng mềm đang mặc bộ quần áo ngủ hình chú khủng long nhỏ chạy nhanh đến, trong lòng còn ôm một bó hoa hồng lớn đến nỗi che hết khuôn mặt nhỏ bé của câu bé.

"Mẹ!" Trần trần chạy rất nhanh rồi lập tức nhào vào lòng Đường Lạc Lạc, đường Lạc Lạc bế trần Trần bế luôn cả bó hoa hồng trên tay cậu con trai, tò mò hỏi: "Trần trần, hoa này là......"

Trần trần từ loongfo ngự Đường Lạc Lạc ngẩng đầu lên, mặt đỏ bừng trả lời: "Mẹ ơi, hoa này là mặc tô tô tặng ạ, chú ấy bảo con tặng lại cho mẹ, còn mua kẹo cho con nữa ạ."

Đường Lạc Lạc thấy con trai bị Mặc Thiệu Đình mua chuộc, dở khóc dở cười nói: "Mẹ đã nói với con là không được nhận đồ của người lạ sao?"

"Nhưng......" Trần trần nghiêng chiếc đầu nhỏ: "Mặc tô tô không phải người lạ nha, chú ấy chính là người mà mẹ hay nằm mơ gọi tên chú ấy mà."

Đường Lạc Lạc:......

Dù sao trần trần đứa nhóc này chưa thể quên được việc cô nói mơ phải không!

Dỗ mãi Trần Trần mới chịu về phòng ngủ, đường lạc Lạc quay lại, ôm lấy bó hoa hồng kiều diễm kia, cúi đầu nhẹ nhàng ngửi,hương hoa nhẹ nhàng tràn vào chóp mũi, đường Lạc Lạc nhớ ra ý nghĩa của loại hoa hồng này là—— mối tình đầu mãi khắc trong tim.

Mặc thiệu đình tặng hoa này cho cô, là vẫn không muốn từ bỏ muốn nối lại tình xưa mà......

Nhưng mà nói hết sự thật cho anh như thế nào đây?.

Đường Lạc Lạc nhíu mày, cô cảm thấy chuyện này thật sự là khó giải quyết, từ bó hoa rút ra một tấm thiệp cô không khỏi sửng sốt.

Tấm thiệp này thật ra là bức ảnh chụp,là bức ảnh của Tiểu Cầu.

Đó là một chú mèo hoang mà cô nhặt về, đã từng được cô nuôi nấng. Bốn năm phía trước cô rời xa mặc thiệu đình, bởi vì khoảng cách quá xa nên cô đã để nó ở lại, bây giờ đã mấy năm rồi chú mèo nhỏ giờ đã trưởng thành, màu lông trắng muốt, đôi mắt như thủy tinh sáng, thoạt nhìn có lẽ được chăm sóc rất tốt.

Ngay lập tức quá khứ tràn vào tâm trí cô, tùng đoạn kisuwsc trong khoảng thời gian đó, nghĩ rằng muốn quên đi nhưng bây giờ lại lóe lên trong tâm trí cô lại còn rõ ràng như mới ngày hôm qua thôi.

Thời gian được chung sống với Mặc Thiệu Đình là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô.

Tuy là khoảng thời gian đó cũng gặp cản trở cũng gặp phiền não, nhưng cho dù chuyện gì có xảy ra chăng nữa thì Mặc Thiệu Đình vẫn không rời xa cô

Đúng vậy, là không rời xa.

Bốn từ này xảy ra rồi cô mới phát hiện rằng thật khó có được và đáng trân trọng biết bao.

Nhưng mà,cô và anh còn trở về được nữa sao?

E là vĩnh viễn không thể nữa rồi.

Đường Lạc Lạc khẽ thở dài,cô lê thân thể mệt mỏi của mình vào phòng ngủ và gục đầu xuống giường, cô phải nằm mơ một giấc mơ thật dài thật dài mới được.Trong giấc mơ ấy,cô hi vọng mình và Mặc Thiệu Đình được trở về như lúc xưa,tuy sự thật tàn nhẫn như vậy, nhưng trong giấc mơ được gặp nhau dù chỉ vài phút giây thôi cũng tốt.

Vô thức, nước mắt đã làm ướt gối, Đường Lạc Lạc nhắm mắt lại cuối cùng cô đã bật khóc nức nở.

......

Sáng hôm sau, đường Lạc Lạc dụi mắt rồi mới từ giường đứng dậy liền nhận được điện thoại của Mặc Như Nguyệt.

Mặc như nguyệt toàn tâm toàn ý muốn bù đắp cho Đường Lạc Lạc nhưng khoảng thời gian này đúng là Đường Lạc Lạc rất bận, mỗi ngày thì lo việc của studio thời gian còn lại thì quan tâm đến Trần Trần nên mấy ngày rồi cô chưa gặp Mặc Như Nguyệt.

Hôm nay khó mới đến ngày cuối tuần,cuối cùng mặc như Nguyệt không thể nhịn được,bà gọi điện cho Đường Lạc Lạc, muốn dẫn đường Lạc Lạc đến nhà cũ của Mặc gia để gặp ông cụ Mặc một lần.

Đường Lạc Lạc vừa nghe xong ngay lập tức bật thẳng dậy.

Gặp ông cụ Mặc......

Lần trước gặp ông cụ Mặc thì thân phận cô là cháu dâu, nhưng bây giờ lại biến thành cháu gái......

Không biết ông cụ có tức giận không?.

Đường Lạc Lạc hơi do dự một lúc,cô thấy là nếu là người lớn tuổi khác khi biest được chuyện này nhất định sẽ bất tỉnh mất còn nếu là ông cụ Mặc......

Có thể,còn có thể cứu kịp chứ?

Cô chần chừ một lúc, thấy rằng không thể kéo dài được nữa cũng không thể từ chối việc nhận tổ qui tông lại thêm giọng điệu tha thiết của Mặc Như Nguyệt cô chỉ có thể đồng ý.

Chậm chạp thay xong một bộ quần áo thể thao, đường Lạc Lạc ngẫm nghĩ,rồi gọi Trần Trần đến tìm một bộ âu phục đen trắng cho trẻ em mặc cho Trần Trần, nhìn con trai của cô thì Đường Lạc tự động viên bản thân tốt xấu gì cũng là cháu ngoại và chắt ngoại,dù ông cụ có nổi giận cỡ nào không đến nỗi đánh chết hai mẹ con cô đâu nhỉ?.

Chắc là không đến mức đó đâu......

"Mẹ ơi, chúng ta đi đâu ạ......" Trên đường đi, trần trần ngồi ở trong
xe, cậu bé chớp chớp đôi mắt to tròn như quả nho ngây ngô hỏi.

"Chúng ta......sẽ đi gặp một ông cụ, là cha của bà ngoại..... là cố ngoại của con......" Đường Lạc Lạc vuốt vuốt chiếc mũi nhỏ của Trần Trần: "Ông cố ngoại đã cao tuổi rồi, nếu đối xử với Trần hung một chút, Trần Trần cũng không được mang thù nhé, người già đều là lạ thế thôi."

Cô sợ ông cụ sẽ giận chó đánh mèo lên Trần Trần, Đường Lạc Lạc nhanh chóng phòng ngừa trước.

"Trần trần biết rồi, trần trần sẽ ngoan ngoãn ạ." Trần trần gật đầu, yên tĩnh ngồi trên xe,chiếc răng sữa mới mọc lộ ra mỉm cười hồn nhiên với Đường Lạc Lạc.

Đáy lòng Đường Lạc Lạc treo lơ lửng,cô cảm thấy áy náy và khó xử.

Dù thế nào chăng nữa thì trẻ con vẫn vô tội, Trần Trần là đứa bé đáng yêu như vậy mà vừa sinh ra đã hứng chịu sự chỉ trích và trách mắng.

Là bởi vị cô và Mặc thiệu Đình là anh em họ mà trần trần......

Đứa bé tốt như vậy đáng lẽ phải là hòn ngọc quý trên tay của người thân.

Cô sờ sờ đầu của Trần trần, đường Lạc lạc âm thầm hạ quyết tâm, dù cho lát nữa có xẩy ra chuyện gì chăng nữa thì bản thân cô phải bảo vệ tốt trần trần,cô sẽ không để cho trần Trần biết quá sớm về thế giới tàn khốc và phức tạp được.

Dường như lòng không yên thì thời gian trôi qua càng nhanh, trong nháy mắt xe đã dừng lại tước cổng nhà họ Mặc.

Thời gian thêm bốn năm, ngôi nhà cũ của nhà họ Mặc cũng không thây đổi gì nhiều cả, thời gian dường như dừng lại tai nơi cổ kính này, ngôi nhà và khu vườn vốn là theo phong cách cổ điển, thời gian càng lâu thì nơi này càng trở nên đầy thú vị hơn.

Không những không tồi tàn mà còn vì được giữ gìn một cách thích hợp, nguyên nhân là người giúp việc rất có trách nhiệm, bầu không khí cũng rất tốt.

Trần trần ở nước ngoài đã quen với kiến trúc châu Âu, giờ đi vào ngôi nhà cổ này cậu bé vừa tò mò vừa thấy mới lạ luôn hỏi Đường Lạc Lạc hết cái này đến cái khác,Đường Lạc Lạc trả lời từng câu hỏi của con trai, bất tri bất giác cam giác khẩn trương trong lòng đã bình tĩnh lại không ít.

Trước hiên nhà cũ của nhà họ Mặc Đường Lạc Lạc đã nhìn thấy Mặc Như Nguyệt.

Mặc như nguyệt bộ sườn xám hoa văn kiểu Trung Quốc,tóc bà được búi ra sau đầu,rất hợp bổ sung cho nhau với hòn non bộ ở trong vườn,thấy Đường Lạc Lạc và Trần Trần đã xuất hiện bà gấp rút vẫy tay.

Đường Lạc Lạc hít sâu một hơi, liều chết dẫn Trần Trần đi tới để chào đón.

"Lạc Lạc trần trần...... Các con đã tới rồi, mấy ngày nay không gặp các con, muốn chết mẹ." Mặc như nguyệt mỉm cười với Đường Lạc Lạc, bà lại vừa cúi đầu cầm cánh tay nhỏ nhắn của Trần trần, thấy vẻ mặt khẩn trương của Đường Lạc Lạc bà thở dài: "Đừng sợ. Ông cụ hiểu mẹ nhiều nhất, trước kia...... ngay cả mẹ ông ấy còn tha thứ huống hồ các con vô tội mà,tạo hóa trêu ngươi,hết thảy cũng là số mệnh cả."

Đường Lạc Lạc gật đầu,trên mặt cô hiện lên nụ cười: "Chúng ta đừng để ông ngoại đợi lâu, đi vào thôi ạ."

"Được." Mặc như nguyệt nhfn Đường Lạc Lạc thật sâu một cái, tuy vừa nãy bà mới khuyên nhủ Đường Lạc Lac nhưng trong lòng bà thật ra cũng rất hồi hộp lo lắng.

Ông cụ Mặc sủng ái bà là thật, quá khứ bà đã từng bỏ trốn nhưng sau khi bà về lại nhà họ Mặc ông cụ cũng chưa làm khó bà.

Nhưng chuyện giữa Đường Lạc Lạc và Mặc Thiệu Đình lại không giống với.

Nhưng cùng lắm thì bà cũng là người đáng tin, còn trẻ chưa biết gì nhưng quan hệ giữa Mặc Thiệu đình và Đường Lạc Lạc lại đúng là anh em họ.

Người già càng lớn tuổi thì quan niệm theo kiểu truyền thống càng bám sâu vào gốc rễ, sợ là thời gian ngắn không chịu chấp nhận sự thật.

Đây cũng là duyên cớ mà Mặc Như Nguyệt chưa dám nói cho ông cụ Mặc, hôm nay bà dặn Đường Lạc Lạc dẫn Trần Trần theo cũng là mong cho ông cụ gặp được chắt trai của mình không giạn dữ là tốt.

Hai mẹ con,cộng thêm một bánh bao nhỏ hết nhìn đông rồi nhìn tây, mỗi người một dòng suy nghĩ đi vào tron căn nhà.

Sau khi vào cửa thì có người giúp việc ra tiếp đón, họ nhiêt tình dẫn bà và hai mẹ con Đường Lạc Lạc lên thư phòng của ông cụ Mặc.

Đường Lạc Lạc tuy là không có tâm trạng hơi đâu để quan sát xung quanh nhưng bên trong căn nhà đúng là rất hút mắt, bức bình phong tinh tế, bức họa cổ đã thất truyền từ rất lâu, bộ bàn ghế Hoàng Hoa Lê quý giá, nội thất khắp nơi đều là đồ cổ...... mỗi một đồ vật ở đây đều có giá trị vô giá.

Ngay cả cánh cửa thư phòng được chạm khắc hoa văn toàn bộ cũng là gỗ lim thoạt nhìn có phong cách và thanh tao.

" vào đi." Một giọng nói già nua nhưng đầy đặn vang lên, tay trái mặc như nguyệt nắm Đường Lạc Lạc,tay phải bà thì nắm tay Trần Tần đẩy cửa rồi bước vào.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện