Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 235


trước sau

Nhậm Tử Lương nhìn thì có vẻ hiền lành nhã nhặn nhưng trên thực tế thì rất phóng khoáng không thích sự gò bó quản thức,nhiều năm ở nước ngoài như vậy dù có khuyên như thế nào cũng không chịu trở về,lần này vất vả lắm mói chịu theo Đường Lạc Lạc về nước.Thật ra bố mẹ Nhậm đã hạ quyết tâm chỉ cần Đường Lạc Lạc có thể quản thúc được con trai mình thì như thế nào cũng được.

Dù sao Đường Lạc Lạc cũng là con gái của Mặc như Nguyệt,chuẩn bị được gia tộc thừa nhận,gia thế không tồi,Nhậm tử Lương vừa thích nữa,không phải bố mẹ Nhậm không nhìn ra

Nhưng bây giờ….

Đã có con rồi mà đứa bé không phải con của Nhậm tử Lương,đừng nói đến nhà họ Nhậm cho dù là nhà nghèo đi nữa cũng không cho con mình cưới về một cô gái như vậy được.

Biểu cảm trên mặt của bố mẹ Nhậm trở nên rối rắm,nhìn Đường Lạc Lạc muốn nói lại thôi.

Thật ra thì Đường Lạc Lạc không quan trọng gì cả,cô vốn không muốn cùng Nhậm Tử Lương vượt qua tình cảm nào ngoài tình bạn.Nhưng Mặc Lan bên cạnh cũng thế:” Thậtt ra cũng không sao đâu,thời đại bây giờ đã khác rồi,vả lại,chị không phải là chưa kết hôn đâu,đã từng kết hôn mà thôi.”

Từng kết hôn…

Mẹ nhậm choáng váng,giơ tay đỡ trán,sắc mặt trầm xuống ngay lập tức,cố miễn cưỡng duy trì nụ cười trên gương mặt,nói chuyện với Nhậm tử Lương:”Tử Lương,con ra đây một chút,”

Nhàn bố mẹ Nhậm đưa Nhậm Tử Lương vừa đi vừa nói chuyện,Mặc Lan liếc nhìn Đường Lạc Lạc một cách đắc ý:”Chị,lúc nãy em chưa nói sai gì chứ?”

Đương Lạc Lạc giật giật khóe miệng:”Không có.”

Ý đồ quấy nhiễu cô và Nhậm tử Lương của Mặc Lan là quá rõ ràng,nhưng đáng tiếc,thậm chí cô cũng không muốn nghĩ về những phương diện khác,Mặc Lan vô cùng đắc ý nhưng cô ta không biết rằng mình đã làm điều vô ích.

Nhưng mà,Mặc Lan có thái độ thù địch với cô lớn như vậy,nếu cô thật sự vào Mặc thị thì….e rằng còn gặp rất nhiều phiền toái rồi đây,đừng lạc lạc nghĩ đến liền cảm thấy đau đầu.

ở bên kia, Nhậm Tử Lương bị bố mẹ kéo sang một bên,vẻ mặt khó xử nhìn anh ta:”Tử Lương,mẹ cũng biết Đường Lạc Lạc rất tốt nhưng con bé đã từng kết hôn rồi lại có con nữa,nhà họ Nhậm chúng ta không thể cưới một cô gái đã lấy chồng được đâu,con quá cẩu thả rồi,theo mẹ thấy con nên giữ khoảng cách làm bạn bình thường thôi.Mẹ thấy Mặc Lan thật ra cũng không tồi,tuổi xấp xỉ với Đường Lạc Lạc,cũng là con gái của Mặc Như Nguyệt,chi bằng….

Mắt thấy mẹ Nhậm sẽ loạn điểm uyên ương phổ (câu này ko hỉu để nguyên nha mn),nhậm Tử Lương bất đắc dĩ cắt ngang lời bà:”Mẹ,mẹ nghĩ nhiều rồi,là con muốn nhưng Lạc Lạc không muốn nếu không con trai mẹ cũng báo lại rồi.Hơn nữa,cô ấy có con thì làm sao?Đã từng kết hôn thì đã làm sao?Cô ấy là Đường Lạc Lạc.Cho dù mẹ có thả một trăm tấm lòng thì người ta đối với con không hề có ý nghĩa đâu,mẹ cũng đừng sốt ruột giới thiệu phụ nữ cho con nữa,Lạc Lạc không cần con,cả đời con cũng không kết hôn đâu,xuất gia làm hòa thượng luôn.”

“Nói bậy!”Mẹ Nhậm nghe thế thì quýnh lên,con trai bà nhìn thì hiền lành nhưng trên thực tế thì không thể bớt lo nhất,nói được làm được.

Nếu mà không làm được thì xuất gia làm hòa thượng là nguy rồi.

Bố Nhậm nhíu mày:”Nếu không thì để đứa bé cho bác Mặc của con nuôi đi,còn bên ngoài thì che giấu một chút…

“Ba…”Nhậm Tử Lương phẩy phẩy tay:”Bố mẹ tỉnh lại đi,không có khả năng Lạc Lạc không cần Trần Trần,cô ấy cũng chẳng có tâm tư nào khác với con đâu,hôm nay chúng ta có thể không nhắc đến chuyện này không?Vui vẻ mà tham dự buổi tiệc này dược không ạ?

Bố mẹ Nhậm liếc nhìn nhau,sợ nói nữa khiến cho Nhậm tử Lương có tâm lý phản kháng,dù lo lắng nhưng chỉ có thể im lặng,rồi lại cảm thấy có một nỗi băn khoăn khác---cuối cùng cũng có một cô gái có thể làm cho con trai họ động lòng nhưng cô ấy đã từng kết hôn vẫn khăng khăng dẫn theo đứa con của mình,làm sao mới tốt đây?

Tren gương mặt của Đường Lạc Lạc vẫn giữ nụ cười,đối với người nãy giờ cứ bám theo,bất cứ lúc nào cũng có thể đào hố cô,Đường Lạc Lạc nhắm mắt làm ngơ với Mặc Lan.Thấy Geogre và Diệp Tiểu Manh đã đén cô vội vàng tới tiếp đón:”Tiểu Manh,cậu đến rồi.”

Hôm nay Diệp Tiểu Manh mặc chiếc váy tuxedo hoa trông tươi tắn động lòng người,đứng cạnh cô là George là một bộ tây trang và giày da,hai người lộ ra sự chênh lệch hoàn hảo về chiều cao,trông rất hợp nhau.

“Tất nhiên là mình sẽ đến rồi.”Diệp Tiểu Manh thân thiết kéotay Đường Lạc Lạc,nháy mắt với George:”

(Đọan này ko cần thiết xin chừa cho nhanh kkk)

Ba người đang trò chuyện vui vẻ thì bên ngoài bỗng chợt vang lên tiếng ồn ào,cả ba đồng loạt quay đầu lại,thần sắc rất tốt trên mặt cô bỗng trở nên tái nhợt trong phút chốc,cô kinh ngạc nhìn ra cửa cảm thấy nhịp tim của mình đập nhanh hơn.

Là mặc Thiệu Đình đến.

Trong những dịp như vậy vào hôm nay,chắc chắn Mặc Thiệu Đình sẽ đến rồi,mặc dù cô dã chuẩn bị tâm lý nhưng vào lúc thật sự nhìn thây anh tâm trạng cô vẫn khác.

Đường lạc Lạc biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì,cho nên giờ phút này lòng cô càng đặc biệt khẩn trương hơn,cho dù cố có xây dựng tam lý cũng không thể vượt qua.

Mặc Thiệu Đình không tự đến một mình,bên cạnh anh bất ngờ có thêm Đường Phù Dung nữa,Đường Phù Dung diện một chiếc váy Chanel màu hồng với thiết kế ôm sát người,làn da trắng nõn,là mẫu người phụ nữ đầy danh giá,khoác tay Mặc Thiệu Đình,cô ta ngảng cao đầu kiêu ngạo như một con chim công,mỉm cười tự tin trước đám người xung quanh.

Đôi mắt cô ta dánh chặt vào Đường lạc lạc,trong ánh mắt của cô ta chính là ý cười ra oai.

Mặc thiệu Đình không chớp mắt,khí thế toàn thân sắc bén,vừa đi vào cửa,ánh mắt của anh cũng lướt qua đám người lộn xộn bắn thẳng về phía Đường Lạc Lạc.

Cô đứng đó,đối mặt với sự xuất hiện của anh cô không vui mừng cũng không tức giận.

Tim anh như bị cây kim hung hăng đâm một cái,tê liệt không chảy máu,mặc Thiệu Đình rũ mắt,mấp máy môi.

Cho nên là,mặc kệ anh có làm gì cô vẫn xem như không hề nhìn thấy,chính xác là không quan tâm.

Lúc trước anh đã nhiều lần bày tỏ như là
bộc bạch tấm lòng cho Đường Lạc Lạc và thậm chí anh còn sẵn sàng chấp nhận Trần Trần mà không biết đó có phải là con trai của anh hay không,thấp hèn cầu xin cô nhưng đổi lấy chỉ là sự né tránh và hờ hững của Đường Lạc Lạc.

Hôm nay là buổi tiệc gặp mặt của nhà họ Mặc,đáng lẽ anh không hề muốn tham gia nhưng nghe nói là Đường Lạc Lạc cũng đến,anh không khống chế được mà vội vàng đến đây,chỉ tranh thủ một chút cơ hội được gặp cô.

Nếu thiện ý của anh là vô ích thì chi bằng tại sao không lại tiếp tục thử đến cùng với Đường Phù Dung?

Mặc thiệu đình cảm thấy bản thân anh như một con thú bị vây hãm hoàn toàn không tìm được phương hướng nào cả,chỉ có thể đâm vào đến đầu rơi máu chảy,kỳ vọng thử một lần nữa có thể có hiệu quả hoặc có thể tìm ra được manh mối…

Nhưng mà,Đường Lạc Lạc bình tĩnh như vậy,bình tĩnh đến mức ngay cả khi anh dẫn theo Đường Phù Dung đến buổi tiệc quan trọng như vậy gương mặt của cô cũng không gợn sóng…

“Thiệu Đình…anh đi chậm một chút,giày cao gót của người ta không vừa,không được thoải mái lắm;”Đường Phù Dung nũng nịu oán trách,cô ta vốn muốn dựa vào điều này để thu hút sự chú ý của Mặc Thiệu Đình nhưng cô ta không ngờ tới bước chân của Mặc Thiệu Đình không những không có dấu hiệu dừng lại mà ngược lại còn kéo cô ta đi nhanh hơn.

Vì buổi tiệc hôm nay mà Đường Phù Dung đã dày công chuẩn bị,bỏ không ít tiền để mua bộ lễ phục và đạo cụ xa xỉ,không thua kém gì một các cô chủ nhà giàu khác,mang dưới chân cô ta là một đôi giày màu đỏ số lượng có hạn,sáng lấp lánh.Nhưng vì cô ta chuẩn bị quá vội vàng,không chọn đúng số đo nên không thoải mái khi mang vào.

Nhìn Mặc Thiệu Đình không thèm liếc cô ta một lần,sườn mặt vẫn cứng rắn lạnh lẽo,Đường Phù Dung vừa tức vừa hận lại không dập tắt được ngọn lửa hi vọng trong lòng cô ta,cô ta đã hèn mộn như vậy tùy kêu tùy đến nhưng trong lòng Mặc Thiệu Đình chỉ nghĩ đến một mình Đường Lạc Lạc

Là đồ tiện nhân không bằng một phần mười cô ta.

Nghĩ đến đây,Đường Phù Dung đem tràn ngập sự ghen ghét trút hết lên người Đường Lạc Lạc,ánh mắt cô ta nhìn Đường Lạc Lạc càng thêm thù hận.

“Chuyện gì thế?sao Mặc Thiếu lại dẫn theo chị của cậu …à không Đường Phù Dung thế?” Diệp Tiểu Manh loáng thoáng nhìn ra cửa:” Hai người họ..đúng là một đôi à?Mặc Thiếu không phải không có mắt đấy chứ?”

George sờ cằm,cảm thấy vi diệu:”Tôi cảm thấy …chuyện này có gì hiểu lầm rồi không,cái này giống như là một tên mỗi ngày ăn những món ăn tinh tế chuyern sang ăn lòng lợn vậy.”

Diệp Tiểu Manh:”..”

So sánh này thật đúng là..tuy ghê tởm nhưng chính xác mà.

Đường Lạc Lạc áp chế nỗi chưa xót trong lòng,cô khẽ mỉm cười:”Cũng tốt,miễn anh ấy thích là tốt rồi.”

“Này,này,này họ đang lại đây đấy!”.Diệp Tiểu Manh cầm lấy cánh tay của Đường Lạc Lạc,bộ dạng như đang bày binh bố trận chờ quân địch đến:”Lạc Lạc,cậu tự nhiên chút đi.”

Đám đông xung quanh ùa về phía Mặc Thiệu Đình mà bước chân của Mặc Thiệu Đình vẫn không dừng lại và không có ý định nói chuyện với bất cứ ai,trực tiếp túm lấy Đường Phù Dung đi đến trước mặt đám người Đường Lạc Lạc,đôi mắt sắc bén thâm thúy hơi nheo lại,khóe miệng cong lên ý cười:”Thật ngại quá,đến trễ rồi,Phù Dung thay quần ao có hơi chậm tôi phải đợi cô ấy.”

Ánh mắt anh chăm chú nhìn Đường Lạc Lạc,anh không muốn bỏ sót một ánh mắt nào của cô.

Đường Lạc Lạc muốn nở nụ cười chuyên nghiệp nhưng trong trường hợp như vậy quả là quá khó khăn.

Có phải là anh đang muốn khoe với cô về cuộc sống an ái của anh với Đường Phù Dung đây sao?

Đúng vậy,trước kia cái lúc mà Mặc Thiệu Đình chờ cô thay quần áo anh cũng kiên nhãn như vậy,còn bây giờ phần kiên nhẫn ấy đã giành cho người phụ nữ khác mất rồi.

Khóe miệng Đường Lạc Lạc nở ra nu cười cứng đơ,dứt khoát không muốn miễn cưỡng cười như vậy nữa, cô hạ mắt xuống,nhìn xuống mặt đất,cố tránh khỏi những điều này,nhưng giọng nói của Đường Phù Dung vẫn cứ truyền vào lỗ tai cô:”Ai nha,đáng ghét,Thiệu đình,anh nói như vậy em không biết xấu hổ à?Người tăn mặc đẹp không phải vì muốn anh hãnh diện hay sao?”

Nói xong,khuỷu tay còn huých nhẹ vào ngực Mặc Thiệu đình,cười thẹn thùng với Đường Lạc Lạc:” đúng không,lạc lạc?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện