*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Mẹ ơi, cái này rất giống một cặp tình nhân. Có sự gì mờ ám đang lan tỏa. "
Lúc này, An Hiếu Hiếu và Giang Lạc nghĩ rằng có gì đó sai sai, nhưng Nhậm Tử Lương cảm thấy anh như một bóng đèn lớn tỏa sáng, ánh sángcó thể thắp sáng trăm vạn dặm.
Tham gia chương trình này, Nhậm Tử Lương nghĩ về tất cả mọi thứ, nhưng anh không ngờ rằng mình sẽ trở thành một phông nền. Thứ nên theo đuổi duy nhất bây giờ chỉ có thể là một vài miếng thịt.
Diệp Tiểu Manh và George ăn cùng nhau và hai người xoa bụng phình ra trông có vẻ hài lòng.
Diệp Tiểu Manh chép miệng, cầm cánh gà và thì thầm: "Tôi không ngờ tay nghề của Mặc Thiệu Đình lại tốt như vậy. Nếu không phải là anh em họ của Lạc Lạc thì từ giờ tôi sẽ theo Lạc Lạc để sau này được ăn ngon".
" Suỵt cô nói nhỏ chút ".George đưa tay ra và đập nhẹ vào trán Diệp Tiểu Manh." Nhưng nếu được ăn ngon mỗi ngày, điều đó cũng không tệ. "
Hai người liếc nhìn nhau, rồi thở dài: "Ah, thật đáng tiếc."
Ôn Lam không biết cặp đôi đang nghĩ gì. Bây giờ cô ấy đang ăn ngon lành, cô đang bận rộn nhìn từng ống kính của người quay phim. Những bức ảnh rất vui khi thấy mọi người đang nói chuyện hai người một, nghĩ rằng nhiều ống kính có thể được sử dụng, nó thực sự là một bông hoa mới.
"Đừng ăn." Đường Lạc Lạc nuốt miếng thức ăn cuối cùng, không thể chống đỡ và nhìn lên Mặc Thiệu Đình nhìn chằm chằm vào mình, như thể cô có một bông hoa trên mặt, và đỏ mặt một cách khó hiểu:
"Anh.. anh đã ăn gì chưa? " Có vẻ như rất vội vàng.
Lúc đầu, cô ấy lấy hương vị làm cái cớ. Sau đó, cô ấy ăn đồ ăn của Mặc Thiệu Đình và thậm chí không giải thích được. Lúc này, Đường Lạc Lạc vàchỉ cảm thấy đầ mình ù đi.
Lại vượt rào...
Mặc Thiệu Đình lắc đầu, và một nụ cười yếu ớt xuất hiện trên khóe miệng, với một giọng nói mà chỉ mình anh có thể nghe thấy: "Em vẫn giống như trước đây."
Thức ăn rất ngon, khiến những người đang xem cảm thấy rất đói.
Đã bao lâu rồi không được xem cô ấy ăn như thế này?.Anh không thể nhớ nó.
Một khung cảnh náo nhiệt, Đường Tuyết Phù đứng khoanh tay và hờn dỗi trong gió. Vì cô ta đã không tập và chờ đợi để lấy thứ gì đó để ăn. Lúc này, mọi người gần như đã no, nhưng cô ta không di chuyển. Đây là nơi hoang dã. Nhiệt độ vừa phải vào buổi sáng khi mặt trời chiếu sáng. Bây giờ vào buổi chiều, gió đang thổi. Cô ấy mặc một chiếc váy mỏng. Mặc dù trông rất đẹp nhưng trời rất lạnh.
Trời lạnh và đói, và cô ta phải xem Mặc Thiệu Đình và Đường Lạc Lạc mắt đi mày lại, Đường Tuyết Phù chỉ cảm thấy rằng khi cô ta đến đây ngày hôm nay, cô ta chỉ đơn giản là đạt đến sự kiên nhẫn, giống như một quả bóng đầy khí chỉ cần chọc nhẹ 1 cái sẽ nổ tung.
Trong khi Đường Tuyết Phù đang chuẩn bị lặng lẽ ăn thứ gì đó thì Ôn Lam vỗ tay: "Mọi người đều đã no bụng, chúng tôi đã tổ chức một sự kiện cưỡi ngựa cho mọi người vào buổi chiều, để mọi người thư giãn, Thôi nào, bắt đầu nào.
Đường Tuyết Phù:
Toàn bộ chương trình đang chống lại cô ta!
Tuy nhiên, dù có sự tức giận trong lòng cô ta nhưng Đường Tuyết Phù vẫn phải theo các nhân viên đến chuồng ngựa để chọn 1 con ngựa cưỡi của riêng mình.
Không phải tất cả những vị khách này sẽ cưỡi ngựa. Đội ngũ chương trình đặc biệt mời các huấn luyện viên, mỗi người một đội, để giải thích các yếu tố cần thiết khác nhau. Chẳng bao lâu, một cặp đôi được sắp xếp để phi nước đại trên cỏ.
Tất nhiên, khi cưỡi ngựa, nó cũng nằm trong nhóm hai người, và một số nhân viên đang cầm máy ảnh và chụp.
An Hiếu Hiếu và Giang Lạc biết bản chất của chương trình thực tế và họ đã tán tỉnh nhau trên đường đi. Có quá nhiều ống kính sẵn sàng chụp họ.
Diệp Tiểu Manh ngây thơ hồn nhiên vui vẻ khi đua ngựa cùng George. Đường Lạc Lạc và Nhậm Tử Lương không nhanh không chậm. Mặc dù 2 người chỉ giả vờ trong chương trình nhưng may mắn thay hai người là bạn bè trong nhiều năm nên tự nhiên biết kết hợp ăn ý. Ước tính rằng hiệu quả sẽ rất tốt.
Điều duy nhất khiến Ôn Lam lo lắng là Mặc Thiệu Đình và Đường Tuyết Phù.
Kỹ năng cưỡi ngựa của Mặc Thiệu Đình thực sự tốt nhưng cảm tình của 2 người này thật sự không có.
Đường Tuyết Phù lần đầu tiên cưỡi ngựa không thể tránh khỏi việc cô ta lẽo đẽo đi theo Mặc Thiệu Đình. Mặc Thiệu Đình lại không thương hoa tiếc ngọc. Anh cưỡi trên con ngựa và đi về phía trước mà không nhìn lại, giống như không nhớ cùng một đội với Đường Tuyết Phù.
Điều này gây khó chịu cho Ôn Lam. Mặc Thiệu Đình có thể sử dụng ít ống kính đi, còn Đường Tuyết Phù không thật biết xấu hổ. Điều này có thể được sử dụng như một lá chắn cho tính cách cho một số người lạnh lùng, đặc biệt là Mặc Thiệu Đình. Anh ta ấy có một khuôn mặt bất khả chiến bại.
Nhưng hai người đơn độc ở cùng nhau, thật không hợp..
Đường Tuyết Phù cũng nghĩ về điều này. Để tránh cảnh quá xấu hổ, cô ta không có mặt sau khi phát sóng cô ta luôn nở nụ cười trên khuôn mặt nói: "Thiệu Đình, anh cưỡi ngựa thật giỏi? ""
"Ah" Mặc Thiệu Đình dùng 1 từ kết thúc câu hỏi đáp, khuôn mặt lạnh như băng.
"Ah,,Thiệu Đình, dường như em đã đưa ra một quyết định sai lầm ngày hôm nay chiếc váy quá mỏng, trời lạnh quá." ĐƯỜNG Tuyết Phù nói và cố gắng bắt kịp Mặc Thiệu Đình. Đi bên cạnh Mặc Thiệu Đình và ra hiệu cho anh ta bằng mắt: "Thiệu Đình cởi áo khoác ra và đưa nó cho cô ta:.
Ôn Lam trong lòng kích thích, bận rộn chụp ảnh vội vàng để theo kịp, để nắm bắt được quả
ảnh Mặc Thiệu Đình cởi bỏ áo khoác để đưa cho Đường Tuyết Phù vaod ống kính, bất kể kết quả có thể nào thì Ôn Lam không mong đợi..
Mặc Thiệu Đình quay đầu lại, đôi mắt thờ ơ lạnh lùng nhìn qua Đường Tuyết Phù: "Chà, trời rất lạnh."
Đường Tuyết Phù
" Xong? Đây có phải là kết thúc?"
Người đàn ông bình thường phải đối mặt với một vẻ đẹp như Đường Tuyết Phù và cô đã ám chỉ rất rõ ràng vậy mà Mặc Thiệu Đình cũng không làm gì?
Nụ cười trên khuôn mặt của Đường Tuyết Phù cứng lại, và cô ta chỉ cảm thấy rằng khuôn mặt của mình bị rơi xuống đất hết lần này đến lần khác trước sự theo dõi của máy ảnh. Đường Tuyết Phù cô ta chỉ có thể tự cứu vãn tự tôn: "Thôi nào! Thiệu Đình, anh có biết em thích gì nhất không?. Mặc dù anh nói rất ít, nhưng em biết anh nghĩ gì trong lòng, anhlà một người lạnh lùng bên ngoài và ấm áp bên trong. Có nhiều cảm xúc trong tim anh chỉ là anh không nói ra"..
Cuối cùng, Mặc Thiệu Đình cũng quay đầu lại và nhìn thẳng vào mắt cô ta mà dường như nhìn ở nhiệt độ thiêu đốt, vì vậy Đường Tuyết Phù không khỏi đỏ mặt. Nhưng trước khi cô ta bình tĩnh lại Mặc Thiệu Đình cười nhạt mở miệng: "Cô nghĩ nhiều rồi, tôi chẳng có cảm xúc gì".
Đường Tuyết Phù:
Ôn Lam lẩm bẩm không nói nên lời, Mặc Thiệu Đình thực sự đủ trò.
Gió nhẹ! không khí trên núi thơm mùi cỏ, Đường Lạc Lạc l cưỡi trên lưng ngựa nhìn lên bầu trời và cánh đồng rộng mở, tâm trạng đột nhiên trở nên rất tươi sáng.
Bên cạnh Nhậm Tử Lương cưỡi một con ngựa thuần chủng màu đen của Đức, cũng là một biểu cảm nhẹ nhàng và tao nhã, quay đầu lại và hỏi Đường Lạc Lạc nhẹ nhàng: "Lạc Lạc, cô có ấn tượng tốt với tôi chứ?".
Có rất nhiều máy ảnh bên cạnh, Đường Lạc Lạc nghĩ rằng cô không thể im lặng, trêu chọc Nhậm Tử Lương ngay lập tức, thể hiện một thái độ rất thân thiện: "Rất tốt, Nhậm thiếu là người dịu dàng ấm áp, nhất định có nhiều cô gái thích anh."
" Có bao gồm cô không?" Nhậm Tử Lương chớp mắt xảo quyệt, và ngay lập tức hài lòng. Quan sát biểu hiện của Đường Lạc Lạc...
Đường Lạc Lạc không nói nên lời, anh chàng này rõ ràng đang lợi dụng cơ hội cháy nhà để hôi của nhưng cô không thể làm tổn thương anh ta vào lúc này xấu hổ.
"Hehehe, Nhậm thiếu thật biết đùa, đừng quan tâm đến nó. Anh thấy không?,có một đàn cừu ở phía trước!" ĐƯỜNG Lạc Lạc hét lên với mong muốn thay đổi chủ đề.
Nhậm Tử Lương thở dài cảm thán: " Trên thực tế tôi là một người đàn ông tôi ấm áp hiện tại bây giờ còn rất ít, luôn khó tìm bạn gái, người ta ước tính rằng sẽ không có cuộc sống của nhân vật chính, Lạc Lạc, cô có nghĩ vậy không?"
Đường Lạc Lạc:
Đường Lạc Lạc vẫn nở nụ cười có chút đau đớn trên mặt. Cô biết nếu không ca ngợi anh vài câu không biết còn chọc ghẹo cô ra sao?: "Hehehe, Nhậm thiếu thanh lịch, đẹp trai và quyến rũ, thoạt nhìn là mệnh của anh hùng!" Thật sao?
Nhậm Tử Lương cười khúc khích:" Cô có thực sự nghĩ vậy không? Lạc Lạc, cô không nói dối tôi. Phải không? "
" Tại sao tôi lại nói dối anh, ha ha ha, anh không nhìn vào gương à? Anh đẹp trai, phong cách là tiêu chuẩn thích của những cô gái!".Đường Lạc Lạc bây giờ khinh bỉ chính mình...
Phía bên kia, George và Diệp Tiểu Manh đã tương đối thuận lợi. Mặc dù Diệp Tiểu Manh lần đầu tiên thực hiện. Cô giữ dây cương và rất phấn khích: "George George, lần đầu tiên tôi cưỡi ngựa!"
"Đồ ngốc." George cười khẩy: "Cô có muốn cưỡi chung ngựa với tôi"...
Diệp Tiểu Manh nhìn lên giữa những đám mây trắng đang nở rộ, Xen kẽ với hình dáng của một con chim, đột nhiên xuất hiện Spirit: "Wow, có những con chim ở đây, hoang dã, nó dường như là một con chim sẻ! Hay chim bồ câu? Dù sao nó cũng có đôi cánh!"
"Thật sao?" George đột nhiên phấn khích: "Có món ăn hoang dã!" Đồng thời nhìn lại người chụp ảnh: "Khẩu súng chúng tôi từng bắn, còn nữa không?"
"George!" Diệp Tiểu Manh cau mày: "Đừng bắn, con chim dễ thương thế này, ăn gì mà ăn!"
"Con gà con lúc nãy cũng rất dễ thương và tôi không thấy cô ăn ít." George trả lời
"Này, này, có những con cừu đằng kia!" "Ồ, có những con cừu đằng kia!"
"Nướng cả con!" George và Diệp Tiểu Manh lao về phía đàn cừu trong khao khát, và sôi nổi. Biến chương trình" chúng ta hãy yêu thành chúng ta hãy ăn!"