Sáng hôm sau
"Hazz..."
"Thưa Phu Nhân!! Người có muốn nghe nhạc không ạ..?" Trợ lý của Lê Trang nghe tiếng bà thở dài,liền quan tâm hỏi bà
"Um...Pastlives đi!" Lê Trang hưởng hờ vừa nói vừa nhìn ra cửa xe
"Phu Nhân...người nhớ Ông chủ ạ?" Nghe tên bài hát,trợ lý của bà liền quay qua hỏi bà vì mõi khi bà buồn hoặc nhớ Ông chủ bà sẽ nghe bài này
"...Cậu có thể bật bài nhạc và im lặng láy xe có được không?" Mắt của Lê Trang vẫn hướng ra ngoài thế giới kia,nơi mà những con người bận rộn,vất vã nhưng được làm điều mình thích
" past lives...couldn't ever hold me down...." bài nhạc mà bà thích được bật lên, khúc nhạc du dương ấy thật hay,trong lòng bà bây giờ chỉ có người đó...*Hàn Minh Quốc...anh có nhớ em không?* nước mắt của bà vô thức rơi xuống
Lê Trang cưới Hàn Minh Quốc năm bà 19 tuổi, lúc bà vẫn còn trẻ lắm,chỉ mới ra trường vậy mà gia đình muốn bà cưới Hàn Minh Quốc vì vấn đề tài chính gia đình và vì bà thích Hàn Minh Quốc nên bà không hề từ chối
Hàn Minh Quốc là hotboy trong trường bà lúc ấy, ông rất giỏi,thông minh và đẹp trai.Nhưng bà đâu ngờ, ông là một con người lạnh lùng lấy bà về nhưng không hề quan tâm bà dù chỉ một chút, ông đi công tác ở khắc nơi,hiếm lắm mới thấy ông đưa bà và Hàn Triều Minh theo ,bỏ bà ở nhà một mình và ông cưới bà về chỉ vì con nối dỗi, nên đến năm Hàn Triều Minh 16 tuổi ông đã ly dị với bà...
Bà phát điên vì ông, và cách để bà an ủi chính mình đó là âm nhạc,bài hát này làm bà thấy có sự đồng cảm và giúp bà giải sầu
*Anh có đang hạnh phúc với cô ta không...?*
--------
Lâm Tuyết mệt mỏi bước xuống từng bật cầu thang,mắt cô có quần thâm đen,đêm qua cô không ngủ được vì có ai đó bắt ép cô ngủ với mình và ôm cô thật chặt , RẤT CHẶT ,tóc cô thì bù xù, mắt thì có quần thâm,gương mặt không có miếng sức sống * Khi chồng bạn không cho bạn thở cả một đêm belike...*
*hazz...như thế này sau gặp mẹ đây?* Lâm Tuyết nhìn lại mình và chề môi, quay mặt sang chiếc đồng hồ treo trên tường
"CHẾT RỒI!!!..." Lâm Tuyết hoản hốt la lớn, chạy thật nhanh lên phòng của Hàn Triều Minh
"HÀN TRIỀU MINH!!! DẬY LẸ" Lâm Tuyết đẩy đẩy người anh la lớn
Anh lờ đờ mở mắt , thấy cô đang đẩy mình, liền thuận tay ôm cô vào lòng mình
"Em làm gì vậy?