"Lâm Tuyết! Con ổn chứ?" Lê Trang cầm lấy tay Lâm Tuyết hết sức lo lắng hỏi cô, bà chỉ mới đến, khi nghe tin cô đã tỉnh bà đã bỏ hết công việt để lên đây, vì để cô bị bắt quá dễ dàng và để cô ở một mình bà luôn nghĩ mình là người có lỗi nên mấy ngày cô bị bắt và ngủ mê mang bà chả ngủ được gì
"Vâng!! Con ổn, làm mẹ lo rồi" Lâm Tuyết xoa xoa tay bà, nở một nụ cười hiền nhìn bà *mẹ...không ngủ mấy ngày nay à?* mắt bà có quần thâm
"Tớ cũng lo cho cậu lắm đó!!" Hàn Triều Thanh ngồi bên bàn gọt trái cây mà Lê Trang đem đến,nghe Lâm Tuyết nói vậy cô bỉm môi lên tiếng trách móc
"Cảm ơn cậu, Thanh Thanh dễ thương"
"Vậy còn coi được!!!"
"Ai đã bắt cóc con vậy Lâm Tuyết? nhất định không thể để cho mấy người đó sống yên được" Lê Trang siết chặc tay mình tạo thành hình nấm đấm hỏi cô trong tâm thế tức giận *Ai lại cả gan dám bắt cóc con dâu của Hàn Gia? Chán sống rồi à?*
"Hàn Triều Minh không nói cho mẹ ạ?" Lâm Tuyết tò mò tròn mắt hỏi ngược lại bà
"Nó có nói gì đâu, từ khi con bị bắt nó kêu người tìm con ở khắt nơi, nó không ăn không ngủ bộ dạng thiếu sự điềm tĩnh của thường ngày...sau đó nó báo là con đang ở bệnh viện cấp cứu"
*Anh ấy...* Lâm Tuyết đơ cả người, cô không nghĩ là anh sẽ như vậy, đôi mắt xa sâm nhìn về một phía, cả cơ thể đã làm tượng đứng yên một chỗ rồi
"Lâm Tuyết...LÂM TUYẾT!!" Lê Trang thấy cô đơ ra đó liền kêu cô tỉnh dậy, nhưng cô vẫn không phản ứng bà chỉ còn cách hét lớn
"HẢ? Xin lỗi mẹ con..." Lâm Tuyết bừng tỉnh, giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ của chính mình
"Không sao!! Trả lời mẹ đi"
"Dạ...là Vịnh Mạc!!"
"CÁI GÌ?!!" Lê Trang và Hàn Triều Thanh thốt hoản la lên, hai người điều không tin vào tai mình, cứ nghĩ Vịnh Mạc là một con chuột nhát gan ai mà biết cô ta sẽ làm chuyện này
"Vậy...Vịnh Mạc, cô ta còn sống không?" Hàn Triều Thanh tò mò nhìn Lâm Tuyết
"Tớ không biết!! Tớ chỉ nhớ Hàn Triều Minh ẩm tớ và tớ ở đây..."
"Nhắc mới nhớ, Triều Minh đâu? Không phải nó trông con cả đêm sao?" Lê Trang thấp mất nhìn Lâm Tuyết
"Anh Minh đi nghe điện thoại rồi Bác ba ạ" Hàn Triều Thanh sen vào vì cô biết Lâm Tuyết sẽ chỉ lắc đầu mà thôi
............
"Alo" Hàn Triều Minh bắt máy khi đang đứng ở một nơi không ai nghe thấy
[Lâm Tuyết sao rồi? Anh không có thời gian lên thâm dạo này bận quá] Hàn Trí Đức nói vọng từ đầu dây bên kia
"Cô ấy tỉnh lại rồi, bác sĩ nói mười ngày nữa sẽ xuất viện"
[Mười ngày nữa, nhưng ngày mai là...]
"Em biết!! Chỉ còn cách để cô ấy ở bệnh viện thôi"
[...Vậy ai là người đã bắt Lâm Tuyết?]
"Là Vịnh Mạc"
[Vịnh Mạc!! Cô ta có gan sao?]
"Đúng là khó tin nhưng nó là sự thật"
[Wow,không tin được lại là cô ta mà làm sao em biết Lâm Tuyết đang ở đâu mà cứu?]
"Là Trần Tuấn, Trần Tuấn đã đưa cho em định vị của điện thoại Lâm Tuyết và nó ở Vịnh Gia,em chỉ việt đi đến đó và ép buộc họ nói ra"
.............
"Chán quá~~ cậu có muốn coi tin tức không Tiểu Tuyết" Hàn Triều Thanh làm nũng với Lâm Tuyết
"được rồi!! Cậu bật đi"
{Hiện tại tôi đang đứng ở trước Vịnh Gia sau một cuộc phỏng vấn nhỏ...}
"Trễ rồi" Hàn Triều Thanh bỉm môi nhìn mặt cô trong rất nuối tiếc ,còn Lâm Tuyết chỉ ngồi nhìn bạn mình mà cười, cô là fan chân chính của YS đó nha
{Khi chúng tôi phát hiện cổ phiếu của công ty đột nhiên bị giảm mạnh,chúng tôi đã lập tức đến đây để hỏi nhưng như cuộc phỏng vấn các bản đã thấy trên Ông Vịnh và Bà Vịnh điều đuổi phóng viện và không trả lời bất kì một câu hỏi nào...}
"CỔ PHIẾU BỊ GIẢM?..." Lâm Tuyết và Hàn Triều Thanh cùng lên tiếng một vấn đề
{Chúng tôi biết không