Đã một tuần trôi qua, Lâm Tuyết và Hàn Triều Minh đang ở trong phòng của anh cũng có thể là phòng của hai người, Triều Minh bắt buộc cô vào phòng mình và phải nằm kế anh. Dù anh đã từng cấm cô ấy : l
Ánh sáng bình minh chiếu gọi khắp thành phố sa hoa đẹp đẻ, những giọt xương trên lá cây âm thầm rơi xuống chạm vào mặt đất, ai ai cũng chưa muốn thức dậy. Dù vẫn còn rất sớm nhưng thói quen của Lâm Tuyết đánh thức cô dậy
Lâm Tuyết lờ đờ mở mắt, đặp vào mắt cô lúc này là Hàn Triều Minh, gương mặt lúc ngủ của anh thực sự rất buồn cười mà lại thu hút, nó không nghiêm túc, khó chịu như lúc anh tỉnh táo "phì..." Lâm Tuyết bất giác phì cười, đưa tay lên chạm vào gương mặt tuyệt đẹp của anh
Không biết đây là lần thứ cô ngắm Hàn Triều Minh lúc ngủ, đúng là gương mặt khó mà cưỡng lại. Triều Minh vẫn đang say giấc nồng, hai tay cứ ôm lấy Lâm Tuyết. Anh dường như bị nghiện vợ mình, mỗi ngày rước khi đi làm anh điều ôm cô một cái
Lâm Tuyết cũng không biết khi nào mà anh bị nghiện như vậy mà điều đó làm cô rất vui. Lâm Tuyết có hơi mỏi người vì cả đêm bị anh ôm chặt không quay người được, nhút nhít người một chút thì liền nhìn thấy chiếc đồng hồ cô tặng anh trên đầu giường
Đồng hồ này cô tặng anh vào đêm sinh nhật, nó được đặt trên miếng dải, Hàn Triều Minh có vẻ thích nó
Flashback
Lê Trang mệt mỏi, đứng lên thở phào nhẹ nhỏm "phù cuối cùng ông ta cũng về rồi"
Bà nhìn hai con người đang ngồi đối diện mình cứ nhìn nhau suất, tự nhiên bà lại cảm thấy hơi buồn ngủ liền lên tiếng " cũng tối rồi nhỉ, mẹ lên lầu trước nhé. Hai đứa cứ ở lại mà tâm sự những chuyện mà bà già này không nên biết"
Lâm Tuyết có hơi giật mình, nhìn bà bước đi lên phòng mà lên tiếng "D-Dạ mẹ ngủ ngon" cô nhìn bà đi mất rồi lại quay qua nhìn anh
Hàn Triều Minh cũng nhìn cô, hai người không nói gì mà chỉ nhìn nhau. Chuyện vừa rồi có vẻ đã ảnh hưởng đến hai người *lấy được hợp đồng của bà Emma thật sự rất khó, Anh ấy...có làm được không?*
Lâm Tuyết có hơi xuống tin thần nhưng vẫn tìm cách để động viên anh "Triều Minh! Hôm nay sinh nhật anh mà nhỉ"
Hàn Triều Minh có hơi bất ngờ trước phản ứng của cô, rồi lại tự mĩm cười, khoang tay trước ngực, nhìn xem cô tính làm trò gì, Lâm Tuyết hào hứng lên tiếng " em có bất ngờ cho anh nhắm mắt lại đi"
Anh khá nghi ngờ cô mà nhướng một bên mày lên tiếng "em tính làm đấy" nghi ngờ vậy thôi nhắm thì vẫn nhắm
"Rồi anh sẽ biết..." Lâm Tuyết vui vẻ từ từ bước đi, trong lén lúc cô làm việc gì đó khá mờ ám 10 phút sau, dường như cô đã chuẩn bị xong, nhẹ giọng cô nói "Được rồi, anh mở mắt đi"
Hàn Triều Minh không chần chừ mà nghe theo cô, đặp vào mắt anh lúc này một cái bánh kem, và cô đang cầm nó miềng thì cứ cười miết "Nào anh thỏi đi"
Anh không nhịn được nữa mà cười lên "HaHa ở đâu em có bánh kem thế hả ngốc?" Lâm Tuyết thấy anh cười thì liền nói lại "Anh thỏi đi, em mỏi tay" Anh thấy cô cầm bánh có một tay liền dùng tay của mình cầm giúp cô
"Phù...được chưa?