Trên con đường vắng bóng người, xung quanh chỉ lác đác vài căn nhà đang đóng cửa, tiếng súng nổ ra khiến người dân chẳng ai dám mở cửa ra ngoài, những cửa hàng buôn bán nhìn những chiếc xe đang rược đuổi nhau mà hoảng sợ đóng chặt cửa.
Tám chiếc xe chống đạn phía sau đang đuổi theo chiếc xe đen phía trước, hai bên nổ súng không ai nhường ai, tuy lợi thế bên tám chiếc xe kia rất lớn, nhưng trình độ của bọn hắn lại không bằng chiếc xe đen phía trên.
Anh Hạo cằm tay lái nhanh chóng lượng lách né tránh những viên đạn đan vèo vèo bây đến, hai phe tuy đều sử dụng xe chống đạn nhưng loại xe này vẫn có một nhược điểm rất lớn chính là bánh xe, một khi một trong hai phe bắn trúng bánh xe thì phe còn lại chắc chắn không thể chạy được.
Nhìn từ ngoài thì có thể thấy lợi thế của phía bên xe đông người nhưng trong lúc súng nổ ra, thì phía bên tám chiếc xe lại bắt đầu rụng rời từng chiếc, bánh xe của bọn hắn nhanh chóng bị bắn bể, tuy có thể tiếp tục chạy tiếp nhưng độ lách bánh có thể khiến những chiếc xe khác bị vạ lây.
Mỗi chiếc xe của địch đều có gắn bom, bọn hắn biết một khi va chạm thì xe sẽ nhanh chóng phát nổ, vì vậy sau khi hai chiếc xe bị bể hai bánh xe liền nhanh chóng dừng lại không tiếp tục đuổi theo nữa, nhiệm vụ của bọn hắn là chiếc xe đen kia nếu như bởi vì cố chấp mà không thể hoàn thành nhiệm vụ thì mất nhiều hơn được lợi.
Võ An Tú nhìn hai chiếc xe đã ngừng lại liền thở phào một hơi, cô đóng cửa xe rồi đưa súng cho anh để nhờ anh thay đạn giúp cô, dù sao cô cũng chưa được sài súng nên trên người làm gì có đạn để thay đâu.
“Hai chiếc đã ngừng lại, chúng ta có thể thoát được.” Võ An Tú nhỏ giọng nói với anh.
Trần Tuấn Phong gật đầu, hai tay nhanh chóng thay đạn cho súng: “Anh Hạo cố gắng ổn định, đừng để bọn chúng đuổi kịp chúng ta.”
“Tôi sẽ cố, nhưng phía trước có khúc cua, rất khó để cắt đuôi bọn chúng, hiện tại nếu chạy ra đường lớn sẽ hại rất nhiều người.” Anh Hạo nhìn bản đồ trên màn hình rồi nói.
“Quẹo, chúng ta không thể ra đường lớn.” Trần Tuấn Phong quả quyết nói, cho dù con đường này chính là đường tử thì anh cũng sẽ đi.
Không thể để người vô tội dính vào chuyện này.
“Thiếu gia, người của chúng ta sắp đuổi kịp rồi, cố gắng cầm cự.” Vệ sĩ bên ghế phó lái nhanh chóng báo cáo.
“Tốt, cậu hãy yểm trợ em ấy.” Trần Tuấn Phong ra lệnh.
“Rõ.” Vệ sĩ nhanh chóng đáp lời, anh ta lấy súng ra sau đó mở cửa xe rồi thò súng ra bắn xuống những chiếc xe phía sau.
“Em cẩn thận.” Trần Tuấn Phong thay đạn xong liền đưa lại cho cô.
Võ An Tú gật đầu leo qua người anh đổi chỗ ngồi: “Anh ngồi chắc nhé.”
“Được.” Trần Tuấn Phong gật đầu với cô.
Võ An Tú cười với anh sau đó hé cửa xe chỉ vừa đủ cho họng súng chìa ra sau đó nhắm vào bánh xe của những chiếc xe phía sau mà nỗ súng.
Lần này có sự trợ giúp của vệ sĩ nên hai người tiếp tục bắn trúng bánh xe của bốn chiếc xe nữa, cuối cùng đuổi theo sau xe bọn họ chỉ còn hai chiếc mà thôi.
Võ An Tú đóng cửa xe thở phào một hơi, cô mệt mỏi ngã người ra ghế, bắn súng chỉ khiến cô hơi tê tay nhưng bởi vì tăng độ chính xác cùng uy lực của đạn nên cô truyền nội công vào súng, lúc đầu không biết làm như vậy có được không nhưng không ngờ tốt hơn cô tưởng rất nhiều.
Tuy tốt nhưng thể lực tiêu hao vẫn rất lớn, không những vậy vết thương trên người cô cũng bị nứt ra do cử động quá nhiều, hiện tại sức lực cô dường như cạn kiệt.
“Nghĩ ngơi một lát đi, chỉ còn hai chiếc xe mà thôi.” Trần Tuấn Phong đưa tay kéo đầu cô dựa vào vai anh sau đó dùng tay khác vuốt ve khuôn mặt mệt mỏi của cô: “Có phải vết thương nứt ra rồi không.”
“Ừm, không sao em ổn mà.” Võ An Tú thì thầm, đúng là cô không sao chỉ hơi mệt mỏi chút thôi.
“Mọi người ngồi chắc.”