Trần Tuấn Phong cảm thấy thế giới quan của mình đang bị đảo lộn, thật sự có người từ trên trời rớt xuống sao, không nói đúng hơn là một người đến từ thế giới khác xuyên qua thời không mà rớt vào nhà anh.
Anh cảm thấy đầu mình càng đau hơn rồi, nếu cô là một người nào đó bởi vì mục đích nào đó mà tiếp cận anh thì còn có thể giải quyết, nhưng nếu thật sự cô là người của một thế giới nào đó mà anh không biết thì phải làm sao đây.
"Chàng sao vậy." Nhìn thấy anh cau mày Võ An Tú liền đưa tay lên xoa mày anh để nó giản ra rồi hỏi.
"Phiền phức rồi đây." Trần Tuấn Phong nhìn nàng sau khi thấy vết máu thấm ra quần áo nàng liền thở dài nói "Cô để bác sĩ khám trước được không?"
Võ An Tú nghe anh nói bác sĩ liền biết là người đàn ông mặc áo màu trắng kia liền lắc đầu mặt nghiêm túc nói "Nam nữ thụ thụ bất tương thân."
"Được rồi." Nhìn thấy cô kiên quyết không để người đàn ông khác đến gần mình Trần Tuấn Phong đành bất lực nhượn bộ: "Anh Hạo."
Anh gọi ra bên ngoài, nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ mở cửa đi vào thì hạ lệnh: "Mời một bác sĩ nữ đến đây."
"Rõ." Anh Hạo nghi hoặc nhìn anh sau đó nhìn cô đang để hai tay lên chân anh.
Tuy muốn hỏi nhưng anh ta không hỏi ra, chuyện của chủ không thể quá xía vào huống hồ khí tràng của một quân nhân không thể khinh thường.
Vài phút sau một nữ y tá bước vào, lần này Võ An Tú nhìn nữ nhân đi vào thì không phản khàng nữa mà ngoan ngoãn trở về giường rồi nằm xuống cho y tá khám bệnh.
Trần Tuấn Phong thấy cô đã chịu hợp tác liền thở phào mà lăn bánh xe chuẩn bị ra khỏi phòng.
"Chàng đi đâu?" Nghe tiếng bánh xe, Võ An Tú liền nhanh chóng hỏi.
"Ngoan ngoãn khám bệnh đi, ta đi ra ngoài một chút rồi quay lại." Trần Tuấn Phong nhìn cô căng cứng người khi thấy anh rời đi liền nhỏ giọng an ủi.
"Được rồi." Võ An Tú bĩu môi đáp lại, tuy cô đã thả lỏng một chút nhưng hai mắt vẫn phòng bị nhìn chằm chằm bác sĩ nữ đang khám cho mình.
Trần Tuấn Phong ra khỏi phòng, rồi để anh Hạo đẩy anh vào thư phòng, tuy anh không quá thích xem phim kiếm hiệp nhưng anh vẫn biết được trong những bộ phim đó đều nói người luyện võ công có thính giác cực cao, có thể nghe thấy âm thanh từ rất xa, vì vậy nếu anh muốn nói về chuyện của cô thì tốt nhất vào thư phòng, bởi vì nơi này có cách âm.
Anh để anh Hạo đẩy anh đến bàn làm việc trong thư phòng sau đó đưa tay bấm nút xanh bên góc bàn, vài phút sau tiếng gõ cửa vang lên.
Anh Hạo mở cửa ra để quản gia đi vào.
"Thiếu gia."
"Cậu Minh, tìm hiểu cho tôi những ai có tên Võ An Tú." Tuy đã tin cô phần nào nhưng Trần Tuấn Phong vẫn phải điều tra thật kỹ.
"Đây là cô gái kia." Quản gia Minh đáp lại rồi hỏi.
Trần Tuấn Phong gật đầu "Nếu như không tìm ra thì liên hệ với tổng bộ làm chứng minh thư cho cô ấy."
"Vâng."
"Còn nữa, chọn ngày lành cho tôi." Trần Tuấn Phong nghiêm mặt nói, tuy anh không biết quyết định của mình có đúng hay không, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng không thể chối bỏ được, là một quân nhân anh phải gánh lấy những thứ mình đã nói ra.
"Ngày lành?" Quản gia Minh cùng anh Hạo kinh ngạc.
Anh Hạo khó hiểu hỏi "Để làm gì vậy?"
"Kết hôn." Trần Tuấn Phong bình tĩnh thả ra một quả bom khiến hai người kia ngơ ngác.
"Ta sẽ kết hôn với cô ấy."
"Thiếu gia!" Quản gia Minh hét lớn: "Ngài sao có thể kết hôn với một cô gái không có lai lịch như vậy."
Trần Tuấn Phong liếc anh ta một cái rồi chậm rãi nói "Đây là quyết định của tôi.
Đi làm đi."
"Rõ." Tuy muốn khuyên can nhưng đây là mệnh lệnh của thiếu gia, quản gia Minh không thể làm gì khác mà gật đầu rồi đi ra ngoài.
"Thiếu gia, ngài đã nghĩ kỹ rồi sao?" Anh Hạo hỏi.
Trần Tuấn Phong gật đầu không nói gì.
Anh Hạo thấy vậy cũng không hỏi thêm nữa.
Anh ngồi trong thư phòng một chút rồi kêu anh Hạo đẩy anh về phòng cô.
Bên trong phòng cô đang ngồi trên giường mà nhìn chằm chằm cánh cửa, nữ bác sĩ sau khi khám xong để lại thuốc rồi rời đi, hiện tại chỉ còn một mình cô ở trong phòng mà thôi.
Nhìn cánh cửa mở ra hai mắt cô liền sáng rực rồi nhỏ giọng gọi:
"A Phong."
Trần Tuấn Phong nghe cô gọi thân mật như vậy liền thoáng sững người nhưng gất nhanh giống như không có việc gì mà tự mình đẩy xe vào phòng, để cho anh Hạo ở bên ngoài.
"A Phong." Nhìn người đi vào thực sự là anh, Võ An Tú liền vui vẻ chạy lại, cô là một người rất thích gọi tên của người khác, chỉ cần là người cô nhận định là quen thuộc thì cô sẽ gọi tên người đó mà không gọi cả họ cùng tên.
Dù sao cô cũng sống ở nông thôn, những người dân ở đó không hề chú ý đến lễ nghi như quý tộc quan lại, vì vậy nghe cô gọi tên bọn họ còn vui vẻ mà trêu ghẹo cô.
Cũng vì vậy khi cô nhận định anh là phu quân của mình cô liền gọi tên của anh mà không chút ngại ngùng.
"Tôi đây." Trần Tuấn Phong đáp lại "Vết thương thế nào rồi?"
"Không có gì đáng ngại." Võ An Tú mỉm cười nói, những vết