Cô ấy là Lâm Thiên Di, hai mươi lăm tuổi, kết hôn được hai năm, Chồng là Lục Vĩ Phong.
Năm từ "hôn nhân không hạnh phúc" đích thị là dùng để miêu tả Thiên Di. Cô bị gia đình ép gả cho Lục gia vì cái lí do muốn xác nhập Lâm thị và Lục thị lại với nhau.
Một bộ váy cưới lộng lẫy, một hôn lễ xa hoa bật nhất nhưng cũng không đem lại cái gọi là hạnh phúc. Anh - Lục Vĩ Phong chưa bao giờ và cũng chưa từng thử yêu thương cô.
Nhưng cô thì ngược lại, kể từ lần đầu gặp gỡ, cô như bị cái sức hấp dẫn, cái khí thế ngút trời của anh làm cho hồn phách điên đảo. Thiên Di thích nét đẹp đó, vẻ đẹp không thực tế giống như được đồ hoạ từ máy tính đã thu hút được cô. Rồi dần dần, cô còn bị cả cái ánh mắt cô đơn và lạnh lẽo đó như cướp mất hồn phách. Tại sao một vị Tổng tài cao ngạo, tài hoa bật nhất lại mang trong mình nhiều tâm tư khó đoán đến như vậy?
Vĩ Phong không yêu cô, trước đây và bây giờ vẫn vậy. Người phụ nữ trong lòng anh không phải cô. Cái người làm cho anh ngày đêm nhớ mong ấy đã bỏ anh mà đi mất và anh cũng không có ý định mở lòng cho bất kì ai.
[...]
"Anh về rồi à?" Trong bộ váy ngủ màu rượu vang, cô hỏi.
"Ừm." Anh lấy tay nới lỏng cà vạt, hờ hững đáp.
Cuộc trò chuyện của hai người quanh đi quẩn lại chỉ có vậy. Anh không ngủ cùng cô, đơn giản vì anh cảm thấy chán ghét điều đó. Vĩ Phong cho rằng cô là một người đàn bà hám tiền, vì danh lợi nên bất chấp mà gã vào Lục gia.
[...]
Ly Whisky trên tay, Vĩ Phong hướng ánh mắt vô định của mình về một nơi xa xăm nào đó. Công việc làm anh mệt mỏi, chất cồn nạp vào cơ thể giúp anh giảm bớt phần nào áp lực.
"Nè anh bạn, sao lại ngồi đây một mình vậy?" Một giọng nam trầm ổn vui vẻ nói.
Đây là Văn Nguyên, người bạn thân duy nhất của anh đồng thời là Phó tổng của Lục thị. Có thể nói, anh là cánh tay phải của Vĩ Phong.
"Có cần tôi gọi người đẹp đến cho cậu không?" Anh ta nói với giọng giễu cợt. Hiểu rõ bạn mình không động tới phụ nữ nhưng Văn Nguyên vẫn muốn trêu chọc anh.
"Không cần." Anh lạnh lùng từ chối.
Phụ nữ sao? Kể từ khi người đó rời xa anh, anh đã không còn hứng thú gì với chuyện yêu đương trai gái nữa rồi. Nhưng anh vẫn không rõ được lòng mình. Rốt cuộc là anh vẫn còn yêu hay hận cô ấy nhiều hơn đây?
[...]
Bây giờ cũng đã là 12 giờ tối, nhưng Vĩ Phong vẫn chưa về nhà. Cô vẫn ngồi trên chiếc ghế sofa ngoài phòng khách đợi anh.
Chiếc Bugatti Veyron "máu đen" lướt nhanh trên đường và dừng lại ngay trước cổng Lục gia.
"Anh lại uống say nữa sao?" Cô vội vàng chạy đến đỡ lấy thân hình đang nghiêng ngã của anh.
Vĩ Phong đẩy mạnh người cô ra rồi quát. "Đừng động vào người tôi!"
Cô bị anh đẩy, mất đà nên ngã xuống đất. Tự mình đứng dậy, cô nói với chất giọng nhàn nhạt. "Anh say rồi, để em đưa anh vào phòng."
Nói rồi, Thiên Di lại một lần nữa đến mà đỡ lấy cánh tay anh. "Tôi bảo cô cút!" Anh hất tay cô ra rồi lại lớn tiếng.
Bình thường anh đã chán ghét cô nhưng khi say thì sự chán ghét đó mới được bộc lộ rõ ràng và đáng sợ nhất.
Thiên Di thật sự nhẫn nại, một