Cô và anh vẫn ngồi đó nhưng không nói gì, bầu không khí có phần ngượng nghịu. Vĩ Phong rót một ly nước còn Thiên Di thì gặm snack.
Anh cau mày. "Sao lại ăn mấy thứ này?"
Dám gọi snack thân yêu của cô là mấy thứ này sao? Đúng là đáng ghét mà. "Tôi ăn gì thì liên quan đến anh sao?" Thiên Di đanh đá đáp lời.
Cô vợ dịu dàng của anh đi đâu mất rồi?
Không khí lại một lần nữa rơi vào trầm tư. Cô thắc mắc tại sao Vĩ Phong không lên phòng đi, ngồi đây với cô làm gì?
Thiên Đi bấc giác quay sang nhìn anh, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau. Cô nhanh chóng quay mặt đi chổ khác.
Cô luôn tự nói với lòng mình rằng người đàn ông trước mặt không hề yêu thương mình. Cuộc hôn nhân của hai người chẳng mấy hạnh phúc, chính anh là người đã xác nhận điều đó kia mà.
Thiên Di chợt nhớ ra điều gì đó, cô quay sang nói với anh bằng giọng điệu có phần hơi ngượng. "Hôm nay anh làm tốt lắm, chúc mừng." Cô mỉm cười nhìn anh.
Thiên Di đã xem được đoạn họp báo, quả thật anh rất tài năng. Nhưng khi nhìn thấy những quần thâm trên mắt cũng như thái độ uể oải, cô biết được thành công đến không hề dễ dàng.
Vĩ Phong đơ người trong giây lát, cả ngày hôm nay anh nhận được biết bao nhiêu sự chúc mừng từ người khác. Nhưng anh biết được rằng trong đó chẳng có ai thật sự chân thành cả. Đối diện trước ánh mắt và điệu bộ của cô, anh cảm thấy ấm áp lắm. Đây được gọi là gia đình sao? Tại sao trước giờ anh không nhận ra được điều đó chứ?
"Cảm ơn." Thanh âm nhàn nhạt vang lên, có cả sự mệt mỏi, sự biết ơn và một chút hạnh phúc trong đó nữa.
Thiên Di vừa làm gì vậy? Sao lại đi nói những lời sến súa đó. Cô đâu có ưa gì anh.
"Không có gì, tôi lên phòng đây tạm biệt." Cô nhanh chóng tìm cách chuồn lẹ để tránh cái bầu không khí kì lạ này.
[...]
Buổi sáng sau ngày công bố dự án. Tất cả mọi người đều cật lực cho công việc của riêng mình. Đây là thời điểm nhạy cảm và quan trọng nhất, nếu sản phẩm đầu tiên xảy ra bất kỳ một sai sót nào thì xem như cả dự án sẽ đi tong một nữa.
Bên phía lão Từ vẫn cứ nhàn nhã, tình báo chẳng có thông tin gì đặc biết ngoài việc ông ấy thường xuyên qua lại với một người đàn ông trung niên. Ông ta không phải là người trong nghề nhưng Vĩ Phong vẫn cho người điều tra thông tin của người đó. Phòng bị trước vẫn tốt hơn.
[...]
"Mà Vĩ Phong này, tôi với cậu là chỗ anh em thân thiết. Cậu có thể cho tôi một lời khuyên xem như là kinh nghiệm của người đi trước hay không?" Văn Nguyên lên tiếng
"Chuyện gì?" Anh nghi hoặc hỏi. Chắc lại là chuyện cá nhân hay liên quan tới phụ nữ nữa đây mà.
"Cảm nghĩ của cậu sau khi kết hôn như thế nào?" Một vấn đề khó trả lời được Văn Nguyên đặt ra.
Vĩ Phong nên trả lời thế nào đây? Khó chịu sao? Nhưng đó chỉ là chuyện lúc trước, bây giờ nghĩ lại cũng không đến nổi tệ...
"Cưới đi rồi cậu sẽ biết." Chất giọng bình thản của anh cất lên, làm như chuyện hôn nhân dễ dàng lắm vậy. Nói cưới là cưới sao?
"Aaaa, tôi đau đầu chết đi được.