Thời gian thấm thoát trôi qua. An Nhiên đã ngồi đây được ba mươi phút rồi mà chẳng thấy Văn thiếu gia gì đó ở đâu. Tâm trạng lúc này có hơi khó chịu nhưng nếu bây giờ mà bỏ về là Lý phu nhân sẽ cho cô cuốn gói ra khỏi nhà mất.
Văn Nguyên nhìn đồng hồ, anh cũng đã đợi cô gái đó khá lâu. Thật sự cô ta dám cho anh leo cây sao.
Bỗng nhiên anh quay sang nhìn cô gái đang ngồi phía sau mình. Gương mặt nhăn nhó khó coi và cũng liên tục nhìn đồng hồ. Tội nghiệp, chắc bạn trai để cô ta leo cây đây mà.
Nhưng mà chờ đã, có gì đó không đúng lắm ở đây. Hình như anh đã bao hết khu tầng trên, còn căn dặn phục vụ ở dưới lâu là chỉ được phép để cô gái tên Lý An Nhiên lên đây thôi mà. Tại sao cô lại ở đây cơ chứ? Không lẽ...
Văn Nguyên ngờ vực đi lại phía cô lần nữa.
"Anh đến đây làm gì nữa vậy?" Tâm trạng của cô đang khó chịu, đã thế lại còn gặp cái con người đáng ghét này. Thiệt là bực mình mà!
Văn Nguyên không để tâm đến sự nóng giận của cô, miệng gọi tên.
"Lý An Nhiên?" Anh có chút không chắc lắm.
"Gọi tôi làm gì?" Giọng cô có chút khó chịu.
Ơ khoan đã, sao anh ta lại biết tên của cô? Rõ ràng An Nhiên không hề nói tên mình ra mà.
Văn Nguyên như không tin vào tai mình, anh tròn mắt ngạc nhiên. Vậy ra đối tượng xem mắt của mình từ nãy đến giờ đang ở đây sao? Nhưng tại sao lại là cái cô gái không biết lễ độ này cơ chứ?
"Cô...cô là Lý An Nhiên?" Thanh âm ngờ vực vang lên, anh vẫn còn chưa tin vào những gì mình nghe được lúc nãy
An Nhiên dường như nhận ra một điều gì đó, cô lấy tay che miệng tỏ ra vô cùng sốc.
"Anh...anh là Văn gì gì đó sao?"
"Văn Nguyên!" Đến tên của người cần xem mắt mà cũng chẳng nhớ thì còn làm ăn gì được nữa. Văn gì gì đó là ai chứ?
Văn Nguyên định thần, ngồi xuống phía đối diện cô.
Anh nghiêm giọng. "Nghe này, tôi không có bất cứ ý định kết hôn nào hết. Bảo Lý phu nhân thôi ngay trò xem mắt này lại đi."
An Nhiên cũng nghiêm túc nhìn anh. "Không phải Văn phu nhân mới là người đặt ra cái trò xem mắt vớ vẩn này sao?" Cô bắt chéo hai tay trước ngực mà nói.
"Gác chuyện đó qua một bên. Tôi đến đây để nói là tôi chẳng có bất kì hứng thú nào với chuyện kết hôn và xem mắt. Vậy nên mời cô về cho." Văn Nguyên nói với giọng điệu giống như mình rất cao cả và quý giá vậy.
Văn phu nhân dám lừa bịp anh sao. Rõ ràng bà ấy nói đối tượng xem mắt là con nhà quyền quý, ăn nói nhã nhặn lịch sự cơ mà!
An Nhiên thật sự không thích thái độ lên mặt của anh. Cô cũng cao giọng. "Anh nghĩ tôi có hứng thú với anh sao. Xin lỗi tiểu thư đây không cần."
Rõ ràng Lý phu nhân nói với cô rằng đối tượng xem mắt là con nhà gia giáo nói năn niềm nở, vui vẻ, khiêm tốn cơ mà!
An Nhiên đứng dậy bước ra khỏi đó nhưng mới đi được mấy bước thì đã khựng lại.
Lời của Lý phu nhân vang lên trong đầu. "Phải cư xử cho thật đúng mực, tự ý bỏ về là mẹ sẽ xử lý con sau."
Cô đành hậm hực quay lại chỗ ngồi.
Văn Nguyên liền giở trò trêu chọc. "Sao rồi? Không về à?"
Phải ngồi ở đây với anh ta cả buổi thì làm sao cô có thể chịu được đây?
"Nếu không phải vì những bà mẹ vĩ đại thì tôi cũng chẳng thèm ngồi đây nãy giờ đâu biết chưa hả?" Văn