Buổi sáng tại Lục gia vẫn yên bình như mọi khi. Thiếu Vĩ Phong, mọi công việc vẫn diễn ra hết sức bình thường chỉ là trong lòng cô có hơi chóng vánh.
Anh không bảo khi nào về, chắc có lẽ là tối nay. Mong là mọi chuyện diễn ra một cách suôn sẻ.
Tối qua Thiên Di mơ thấy một giấc mơ kì lạ. Trong mơ cô đang cãi nhau với bố mẹ, hai người cứ liên tục nhắc đến ai đó nhưng cô lại không biết người đó là ai. Chỉ có vậy.
[...]
"Cậu đã khoẻ hơn chưa?" Thiên Di rót cho An Nhiên một tách trà.
Vườn nhà Lục gia vẫn trong xanh và mát mẻ. Dưới ánh nắng chiều muộn, hai cô gái xinh đẹp như những bông hoa đang cùng nhau trò chuyện.
"Cũng đỡ hơn rồi." An Nhiên cười nhẹ. Cô không thể cho Thiên Di biết sự thật được.
"Cậu làm gì cũng phải giữ cho sức khoẻ thật tốt, mình thấy dạo này cậu xanh xao hơn hẳn." Cô cảm thấy rất xót khi thấy bạn mình ngày càng trở nên xanh xao gầy gò.
"Biết rồi biết rồi. Cậu nhìn lại cậu xem, bây giờ cậu có khác gì mẹ mình không chứ!"
"Mà cậu có chuyện gì muốn hỏi mình sao?"
"Ừm...một số chuyện của lúc trước." Thiên Di hơi ấp úng.
"Coi cậu kìa! Thiên Di bạo dạng của ngày nào đi đâu mất rồi?" An Nhiên đẩy nhẹ vai cô.
"Mình muốn hỏi là...trước đây mình có quan hệ gì với một người đàn ông tên Hứa Khải Hoàng hay không?"
Nghe đến tên anh ta, sắc mặt của An Nhiên liền thay đổi, nó tối sầm lại giống hệt như phản ứng của mẹ cô.
"Sao cậu lại hỏi vậy?" Cô trầm giọng nói với Thiên Di.
"Vì mình muốn biết chuyện trước đây!" Thái độ của Thiên Di lần này quả quyết hẳn.
"Cho dù nó có đau khổ thì cậu vẫn muốn biết ?"
Cô dừng lại một hồi, ánh mắt có hơi trơ ra. Tại sao lại đau khổ? Người đàn ông đó rốt cuộc trước kia đã có quan hệ gì với cô? Thiên Di thật sự ghét căn bệnh này của mình!
"Đúng vậy! Cho dù nó có đau khổ đến nhường nào đi chăng nữa đó cũng là kí ức của mình." Thiên Di hướng ánh mắt trông chờ về phía cô bạn.
An Nhiên chỉ biết thở dài, cô uống một ngụm trà, vị đắng nhè nhẹ khiến cho cô bình ổn tâm trạng. Thiên Di nói đúng, đó là kí ức của Thiên Di, cô có quyền được biết!
"Cậu với người đó trước đây đúng thật là có quen biết." An Nhiên thừa nhận.
Quả đúng như Thiên Di dự đoán, chắc chắn là có quen biết.
"Vậy mình có quan hệ gì với Khải Hoàng?" Cô tò mò đặt câu hỏi.
"Cậu với anh ta trước đây từng..."
"Thiếu phu nhân, thiếu gia đã về."
Giọng giúp việc gọi cô cắt ngang cuộc trò chuyện. Vĩ Phong đã về.
An Nhiên thở dài. "Chuyện này từ từ rồi nói."
Cũng đành vậy, Thiên Di tiễn An Nhiên ra cổng rồi nói lời tạm biệt.
"Chuyện này nhất định phải nói rõ cho mình biết. Còn nữa, nhớ giữ gìn sức khoẻ." Thiên Di cười nhạt. Điều duy nhất bây giờ cô có thể làm cho An Nhiên chính là một lời dặn dò.
"Mình biết rồi, cậu cũng vậy!" Đáp lại lời nói của Thiên Di, An Nhiên tặng cô một cái ôm ấm áp như muốn an ủi tâm trạng bất ổn của bạn mình dạo gần đây.
An Nhiên biết được Thiên Di đang áp lực đến nhường nào, ngồi không nhìn mọi người vất vả hoàn