Công việc ở Lục thị vẫn tiến triển rất tốt. Anh vẫn ngồi trước màn hình máy tính. Nhìn đồng hồ cũng đã sắp đến giờ tổ chức buổi tiệc. Mặc dù không thích nơi đó nhưng đến trễ lại không hay cho lắm.
Vĩ Phong lái xe về nhà. Mở cửa bước vào, cô đã đi từ sớm rồi. Anh lên lầu thay quần áo rồi bước xuống nhà. Bộ vest đen lịch lãm làm cái khí chất bá đạo vốn có của Vĩ Phong như được nâng lên một tầm cao mới.
Anh chọn con đường ngắn nhất để đi tới Lục gia, đường cao tốc bây giờ rất đông đúc, anh ghét cảnh phải chờ đợi.
[...]
Toà nhà như một cung điện khổng lồ được xây dựng ở nơi cách xa trung tâm thành phố. Lục Vĩ Đình - cha của anh rất thích bầu không khí trong lành ở đây.
Bãi đậu xe với hàng chục chiếc xe sang trọng, trông cứ như một triển lãm trưng bày chứ không chỉ đơn thuần là một bãi đổ xe nữa. Chiếc Bugatti Veyron của anh đã yên vị.
Vĩ Phong bước vào với biết bao ánh mắt hướng nhìn anh. Những cô tiểu thư như muốn khóc thét trước vẻ đẹp tuyệt mĩ này, còn nam nhân thì nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ lẫn lòng đố kị trong đó.
"Con trai, sao bây giờ con mới đến vậy hả?" Lục phu nhân đi lại phía anh cất giọng oán trách. Bà diện bộ đầm đính ngọc trai và chuỗi hạt trên tay nhìn vô cùng giản dị nhưng lại không kém phần quý phái.
Anh nhìn đồng hồ. "Còn năm phút nữa buổi tiệc mới bắt đầu. Con đâu được tính là đi trễ." Anh nói với giọng đều đều.
"Ôi trời, quả thật người mẹ này không thể nào bắt lỗi được con." Bà ấy nhìn con trai mình mà cười tươi.
Vĩ Phong đứng đó một lúc lại có người đến mời rượu. Nói là tiệc gia đình nhưng có rất nhiều đối tác của Lục thị đến tham dự, đa phần đều là những cổ đông lớn và gia đình quý tộc.
Buổi tiệc nhàm chán giống hệt những gì anh nghĩ. Lúc này Vĩ Phong chợt nhớ ra điều gì đó, anh đưa mắt nhìn xung quanh. Vợ anh đâu rồi? Lúc nãy rõ ràng giúp việc nói là cô đã đi trước cơ mà, sao bây giờ lại chưa đến?
"Thiên Di chưa đến à mẹ?" Anh tiện thể hỏi, chỉ là tiện thể thôi.
"Nãy giờ vẫn không thấy bóng dáng đâu, tại sao con không đưa con bé đi cùng?" Bà ấy lo lắng hỏi.
Anh không đáp, không lẽ nói thẳng ra với mẹ là cảm thấy chướng mắt nên chẳng muốn đi cùng.
"Con gọi cho nó thử xem." Lục phu nhân bảo anh.
"Một lát nữa là đến thôi, không cần gọi."
"Mẹ bảo gọi thì gọi đi, con dám cãi sao?" Bà ấy mắng anh.
Đúng là không thể nào qua nổi mẹ mình. Thế là anh rút điện thoại ra, bấm một dãy số. Nhạc chuông điện thoại réo lên nhưng chẳng có ai bắt máy. Kì lạ, trước giờ cô chẳng bao giờ không nghe điện thoại của anh cả. Không lẽ thật sự xảy ra chuyện gì rồi sao?
"Sao rồi, con bé không nghe máy à?"