"Vĩ Phong...anh... anh sẽ bảo vệ tôi?" Giọng cô vang lên một cách yếu ớt, ánh mắt đỏ hoe hướng về phía Vĩ Phong mà hỏi.
"Tôi sẽ bảo vệ em." Anh đáp một cách dứt khoác.
Nhìn ánh mắt sợ hãi đó của cô, trong lòng anh dậy lên chút đau xót. Căn bệnh này của Thiên Di không biết đến khi nào mới khỏi. Nhưng...một khi cô tìm lại được kí ức thì đó cũng là lúc cả hai nói lời rời xa.
Từ khi nào nước mắt của cô đã chảy dài trên hai gò má. Thiên Di không muốn khóc nhưng tại sao nước mắt cô cứ thế tuông ra, bản thân không thể nào kìm chế lại được.
"Bị gì vậy chứ?" Cô lấy tay lau đi những giọt nước mắt đó rồi tự nói với bản thân.
Thật không thể tin được Lâm Thiên Di cô đang khóc đó sao? Buồn cười! Một người ngang bướng khác người như cô lại khóc trước mặt người khác.
Vĩ Phong nhìn cô, cứ như vậy.
Nước mắt rơi xuống, cô lại lau đi. Cứ như vậy...
Vĩ Phong đã từng hành hạ Thiên Di, nói với cô những lời lẽ đau lòng nhất nhưng cho dù như vậy cô cũng không rơi bất kì giọt nước mắt nào trước mặt anh. Vậy thì tại sao bây giờ cô lại khóc?
Anh trơ người, trong một khoảng khắc chẳng biết nên làm gì. Cảm giác này...trái tim con người có thể đập nhanh đến vậy sao? Nhưng nó lại khiến anh đau thắt lại. Anh đã yêu cô.
Đây là giọt nước mắt từ sâu trong tìm thức, giọt nước mắt của Thiên Di năm hai mươi lăm tuổi.
.....
Được một lát, Lý phu nhân lại gõ cửa phòng cô.
"Mẹ và cha đến Lý thị giải quyết một số việc. Con ở nhà trông coi nhà cửa. À còn nữa, đừng có mà bắt nạt con rể của mẹ đó nghe rõ chưa."
Bà dặn dò kĩ lưỡng, Lý thị hiện tại đang nhận được rất nhiều lời đề nghị hợp tác nên dạo gần đây công việc khá bận bịu.
Nếu là cha mẹ khác thì chắc chắn sẽ không dám để con gái của mình ở nhà với một người đàn ông. Nhưng đây là Lý An Nhiên, cô sẽ bẻ cổ ai dám động vào mình.
An Nhiên đang bị bệnh, vốn dĩ bà không định để cô ở nhà một mình nhưng thật may vì có Văn Nguyên đến. Mong là cô con gái tính tình bướng bỉnh này không bắt nạt con người ta.
"Vâng, mẹ cứ đi đi."
Cô nói vọng ra, ngữ khí cũng chẳng có chút gì bận tâm. An Nhiên không phải con nít, ở một mình không thành vấn đề.
Ở chơi được một hồi thì cũng đã đến lúc Văn Nguyên phải ra về.
Nhưng khi vừa đặt chân ra khỏi cửa, gió bắt đầu nổi lên. Một cơn mưa đột ngột ào tới.
Anh đơ ra trong giây lát. Ông trời đang muốn trêu đùa Văn Nguyên đó sao?
"Mưa có vẻ sẽ không tạnh ngay, lái xe bây giờ rất nguy hiểm. Hay là anh ở lại đây thêm lát nữa đợi mưa ngừng rồi về sau." An Nhiên từ trên lầu đi xuống, cô đề nghị.
Văn Nguyên nhìn đồng hồ, chiều nay anh cũng chẳng có việc gì ở công ti. Mưa lớn như vậy có lẽ nên ở lại đây sẽ tốt hơn.
"Cô không phiền chứ?" Văn Nguyên hỏi.
"Nếu tôi thấy phiền thì đã đá anh ra ngoài lâu rồi." An Nhiên chau mày nhìn anh.
Văn Nguyên thở dài, Lý An Nhiên