Chiếc Bugatti lại tiếp tục lăn bánh, trên con đường trở về nhà hôm nay chứa quá nhiều tâm tư của cả hai người.
Thần sắc Thiên Di đã ổn định trở lại, trong lòng cô hiện đang tồn tại một cảm giác không tên đối với người bên cạnh. Sự tin tưởng len lói qua từng tế bào, nhưng một cảm giác u tối và mờ mịt cũng từ đó mà bắt đầu.
Vĩ Phong bên ngoài nhìn vào tưởng chừng như đang tập trung lái xe nhưng thực chất mọi sự tập trung của anh dường như dồn hết vào Thiên Di. Ánh mắt của anh thỉnh thoảng cứ nhìn xem cô như thế nào.
Lúc nãy Thiên Di liệu đã mơ thấy điều gì, sao cô lại sợ hãi đến vậy? Vĩ Phong thắc mắc nhưng cũng không hỏi gì vì không muốn làm cô kích động. Đã bao lâu rồi mới thấy được sự dịu dàng và quan tâm hết mực của anh đối với một người vậy nhỉ?
Chẳng mấy chốc Lục gia đã hiện lên ngay trước mắt, một ngôi biệt thự khang trang lộng lẫy.
Chiếc xe chạy vào cánh cổng đen được chạm khắc tinh tế. Ngay lập tức bên trong quản gia và các giúp việc chạy ra mở ô ra che cho hai người.
Thiên Di và Vĩ Phong bước xuống xe, cô đi phía trước, anh phía sau. Từ lúc đó thì cả hai chẳng nói lời nào với nhau nữa.
Cùng với không khí đầu mùa se se lạnh, Lục gia rộng lớn càng trở nên ảm đạm. Trận mưa lúc nãy đã làm đổ ngã những bông hoa hướng dương mà cô chăm sóc khi còn là Thiên Di của lúc trước.
Mưa bên ngoài dần vơi đi bớt, những tầng mây đen dày đặc cũng thưa dần.
Thiên Di mặc trên người chiếc đầm ngủ đơn giản mà ngồi bần thần bên cửa sổ. Cảnh vật bên ngoài như đang thu mình lại sau trận mưa ban nãy.
Trời cũng đã nhá nhem tối, cơn mưa khiến cho không khí về đêm trở nên lạnh lẽo hơn so với những ngày trước.
Vĩ Phong mở cửa phòng bước vào, đây là nơi anh thường hay đến để đọc sách và thỉnh thoảng là xem xét về tình hình công ti. Không giống như thư phòng, nơi đây đem lại cho Vĩ Phong cảm giác bình yên và thư thái.
Hôm nay Thiên Di cũng có mặt ở đây, chắc chắn là không đến để cùng anh đọc sách.
Vĩ Phong tiến tới từ phía sau, khoác lên vai cô chiếc áo len mỏng nhẹ.
Thiên Di quay sang nhìn anh nhưng ánh mắt lại xa xăm vô tận. Được một chốc thì cô lại tiếp tục ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
Vĩ Phong ngồi xuống bên cạnh Thiên Di, anh đặt tách cafe nóng xuống bàn rồi tập trung vào những tập tài liệu báo cáo của Lục thị. Cả hai như đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Thật không ngờ chính Thiên Di lại là người lên tiếng trước.
"Vĩ Phong, anh không muốn hỏi tôi điều gì sao?" Cô hỏi một câu hỏi thật mơ hồ, chất giọng nhàn nhạt như thiếu mất đi sức sống.
Anh nhướng mày lên, không nhìn cô bằng vẻ khó hiểu. Trong đáy mắt của Vĩ Phong, dường