Vĩ Phong trầm mặc trong giây lát, sự yếu đuối, thu mình như hiện tại của Thiên Di là vì điều gì? Tại sao trông cô lại như vậy?
"Có chuyện gì xảy ra sao?" Anh ngờ vực hỏi.
Thiên Di cúi mặt xuống, càng ôm chặt chiếc gối trong tay hơn.
"Anh có thể trả lời tôi có được không?" Cô khẽ lên tiếng.
Một cô gái hai mươi lăm tuổi nhưng lại mang trong mình suy nghĩ của lứa tuổi mười tám hồn nhiên. Thật sự những thay đổi liên tục ập đến khiến cho Thiên Di của hiện tại cảm thấy thật mệt mỏi, cô trở nên sợ hãi về chính kí ức của bản thân mình.
Vĩ Phong nhẹ nhàng đặt tay lên vai Thiên Di sau đó kéo cô vào lòng. Anh ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé ấy không buông, dường như bây giờ trong mắt Vĩ Phong chỉ có một mình Thiên Di thôi vậy.
"Đừng sợ."
Chất giọng trầm ấm quen thuộc của anh cất lên. Vĩ Phong vỗ nhẹ lưng cô như muốn xoa dịu đi tâm hồn mỏng manh ấy.
"Nhất định tôi sẽ bảo vệ em." Vĩ Phong nói với ngữ khí vô cùng chắc chắn.
Thiên Di không chống cự khỏi cái ôm của Vĩ Phong, thay vào đó cô lại nép mặt mình vào lồng ngực của người đàn ông trước mặt.
"Cảm ơn." Thiên Di nở một nụ cười nhàn nhạt.
Vĩ Phong chạm lên mái tóc đen mềm mượt ấy, một cảm giác dễ chịu đến khó tả.
"Có tôi ở bên, em không cần sợ hãi bất cứ điều gì."
Ngữ khí phát ra có phần cao ngạo nhưng nó giúp Thiên Di càng trở nên tin tưởng vào chồng của mình.
"Vậy nếu tôi không ở bên cạnh anh thì sẽ như thế nào?" Thiên Di hỏi, hướng ánh mắt trong veo về phía anh.
Vĩ Phong nhìn cô, cái nhìn trìu mến và hết mực dịu dàng. Anh đáp.
"Nếu vậy tôi sẽ tìm em, bắt em quay trở về bên tôi."
Ngũ quan vô cùng hoàn mĩ, được ngắm nhìn gương mặt này ở khoảng cách gần như vậy khiến nhịp tim của Thiên Di cứ tăng liên tục. Nhưng lời nói của Vĩ Phong lại khiến cho cô cảm thấy có phần lo sợ. Thật ràng buộc và mang tính chiếm hữu. Nó khác hoàn toàn so với ý nghĩ của một người yêu thích sự tự do như cô.
Mối quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa này rồi sẽ đi về đâu đây?
[...]
Văn Nguyên và An Nhiên cùng nhau ngồi uống rượu. Người ngoài nhìn vào còn tưởng đây là một cặp đôi thật sự. Bởi lẻ cả hai đều vô cùng thoải mái khi nói chuyện với đối phương. Hoặc chỉ có một mình An Nhiên là cảm thấy như vậy.
"Lần gặp nhau đầu tiên của chúng ta là ở đây có phải không?" An Nhiên uống một ngụm rượu vang, cô bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện cũ.
Văn Nguyên gật đầu sau đó cất giọng trêu ghẹo.
"Lúc đó tôi bị Lý tiểu thư đây mắng cho một trận nhớ đời, nhưng Văn Nguyên tôi có làm gì sai đâu chứ!"
An Nhiên lườm Văn Nguyên một cái sau đó đưa chân đá mạnh vào khuỷu chân anh.
"Đừng có nhắc lại chuyện đó!" Khi bình tĩnh suy nghĩ lại, chính cô cũng cảm thấy lúc ấy bản thân thật ngông cuồng.
"Có cần đá đau như vậy không chứ? Phụ nữ gì mà chẳng dịu dàng gì cả!" Văn Nguyên tay ôm chân, miệng thì lầm bầm.
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Hình như kiếp trước tôi với anh mắc nợ nhau nên mới có thể gặp và quen biết nhau như bây giờ nhỉ." An Nhiên cười cười, những