- Bạc Kiệt Hạo, anh không thể tuyệt tình như vậy được!
Cô cắn môi, ai oán nhìn Bạc Kiệt Hạo. Người đàn ông này khi phát ra một câu liền chẳng thể tốt lành gì, nhất là đối với cô, chỉ có chết và chóc.
- Không thể? Tôi thì có cái gì mà không thể? Ngữ Đan Trân, tôi có nên nói là cô quá mức ngây ngô hay không?! Cô căn bản biết tôi hận cô, thế thì vì lí do gì mà tôi lại không thể tuyệt tình với cô?! Nói cho cô biết, để cô lại đây đã là một phương pháp quá dễ dãi rồi, cô mà còn đôi co thì tôi không chắc bản thân sẽ giữ nguyên đâu.
Bạc Kiệt Hạo nghiến răng nghiến lợi.
Đan Trân thất thần, hắn nói đúng, hắn thì chẳng có gì mà không thể được, hắn muốn như thế nào thì sẽ như thế đấy. Hắn là vương giả, hắn là ác ma, hắn có quyền, hắn có thế. Mà cô chỉ là một cọng rơm trôi nổi xuất hiện trong cuộc đời xa xỉ của hắn, cô làm sao bì lại, làm sao đấu nổi với hắn.
Cô khô khốc quan sát Bạc Kiệt Hạo, vòm họng như bị khuếch tán bành trướng, hoàn toàn khó thở. Cô muốn tự trách bản thân, một trăm lần, một ngàn lần, rằng tại sao cô lại yêu hắn, tại sao cô lại yêu phải đấng tàn ác ma quỷ như vậy!
- Đừng để tôi phải đổi ý, không chừng lúc ấy cô đã chết ở xó nào rồi? Hiểu không?
Bạc Kiệt Hạo nheo lại con ngươi, bước chân ma quỷ tiến đến gần cô, anh vươn tay, nâng cằm người con gái lên, khoé môi lãnh khốc cười.
- Không, tôi không hiểu, và cũng không muốn hiểu. Tôi không hiểu vì sao anh lại hận tôi trong khi tôi chẳng hề đả động đến một sợi tóc của Trang Hạ Ảnh, anh mù quáng, mù quáng đến điên rồi! Mọi việc sẽ chẳng đi đến nước này nếu anh chịu điều tra kĩ càng, tôi cũng không bị anh đổ hết mọi tội lỗi lên đầu... Bạc Kiệt Hạo, người nên hận là tôi, tôi hận anh mới phải, còn anh... anh chẳng có tư cách hận tôi.
Cô liên tục lắc đầu, đôi môi run rẩy nhìn về tương lai mờ mịt trước mắt. Rõ ràng cô còn sống chung với hắn ngày nào, cô liền người không ra người, ma không ra ma.
Bạc Kiệt Hạo, hắn lấy tư cách gì để hận cô? Trên thương trường hắn sở hữu đầu óc trí tuệ, đường lối chiến lược tinh khôn hơn người. Chỉ là, về vụ án của Trang Hạ Ảnh, hắn cũng ngu muội kết tội cô.
- Tôi chẳng có tư cách hận cô? Hừ, cô đang kể chuyện cười cho ai nghe?! Tôi căn bản có đầy đủ lí do để hận cô, dựa vào việc cô giết chết Hạ Ảnh - người mà tôi yêu, bấy nhiêu cũng đủ để tôi hận cô.
Bạc Kiệt Hạo hừ lạnh, tròng mắt hiện hữu đầy tơ máu ẩn nhẩn. Người phụ nữ này nói như vậy là đang trách anh à? Anh sai ư, cô ta mới chính là kẻ khốn kiếp độc ác nhất!
- Bạc Kiệt Hạo, anh thì biết cái gì là lí lẽ phải trái. Việc gì tôi cũng mặc anh quyết định phó thác, từ lúc kết hôn với anh, thử hỏi tôi đã được yên ổn sống ngày nào chưa? Không chửi bới thì cũng đánh đập, từng ngày từng ngày anh mang kỹ nữ bên ngoài về nhà phóng đãng rên la, tôi chỉ có thể nhịn nhục, hằng đêm không tài nào ngủ nổi. Anh thì biết cái gì... biết cái gì chứ! Khi xưa tôi và anh ngồi cùng bàn, tôi cũng đã cố hết sức giúp đỡ anh, tôi làm bài viết bài giúp anh, chỉ hận không thể học bài dùm anh, còn anh thì mải mê với Trang Hạ Ảnh. Không sao, tôi chịu được, tôi chấp nhận, bởi vì, tôi yêu anh, thật sự yêu anh...
Cô thở ra, những uất ức nơi ngực trái rốt cuộc cũng có thể buông thõng. Dù không khiến hắn tin cô, nhưng cõi lòng cô cũng đỡ nhoài mệt hơn phần nào.
- Yêu anh, đây chính là sự kiện ngu xuẩn nhất cuộc đời tôi! Nếu thời gian được quay lại, tôi chỉ ước không gặp mặt anh, không yêu anh! Yêu anh, bao nhiêu khổ sở bao bọc lấy tôi, những lúc về nhà thăm cha mẹ, tôi vốn sợ ông bà tuổi già lo lắng khôn nguôi, liền nhanh chóng đem những biểu hiện mệt mỏi ấy giấu lẹm đi. Mọi việc không dừng lại ở đó, anh đem Trang Hạ Tình về nhà, kỳ thật, tôi cảm thấy Trang Hạ Tình cũng chẳng khác những cô gái trước kia anh đem về là mấy. Nhưng rồi thời gian sau, tôi mới tỉnh ngộ, Trang Hạ Tình căn bản không như thế, đầu óc cô ta mưu mô, xảo quyệt! Bạc Kiệt Hạo, đây cũng là lời cảnh tỉnh đến anh, cô ta chẳng đơn giản đâu! Đương nhiên tôi biết anh sẽ không tin, chỉ là tôi vẫn muốn nói với anh, anh thông minh tự khắc hiểu.
Đúng, hiện tại Đan Trân rất hối hận vì trước kia đã trót yêu hắn, đã trót đem tâm trí trái tim của chính mình cho hắn. Cô thậm chí còn nhơ rõ bản thân đã từng điên cuồng đến nhường nào, đêm đến chẳng tài nào say giấc nổi, còn về phần hắn, hắn không chừng vẫn còn đang lo nghĩ từng li từng tí về từng khía cạnh cuộc
đời Trang Hạ Ảnh.
- Ha ha, diễn kịch sâu sắc quá nhỉ, Ngữ Đan Trân? Vở kịch này nếu diễn trước mặt đàn ông khác thì anh ta sẽ xuôi lòng, còn tôi, vĩnh viễn không. Tôi là ai mà cần cô phải cảnh tỉnh dạy bảo, cô nâng mình quá cao rồi! Trang Hạ Tình, em ấy thế nào không đến lượt cô quản, hiểu không?! Em ấy hận cô đơn giản vì cô chính là kẻ sát nhân giết chết Hạ Ảnh chị của em ấy! Những việc lúc trước cô làm tôi mượn à? Tôi mượn cô à? Chính cô là kẻ thích lo chuyện bao đồng, tôi không sai khiến cô chép bài vở cho tôi!
Bạc Kiệt Hạo cười to, mỗi lần nhớ đến cảnh tượng người con gái anh yêu từ từ ngả xuống, vô lực thương tâm nhìn anh, anh lại không thể khống chế được, thật sự chỉ muốn điên tiết hành hạ người phụ nữ trước mặt.
Anh ngẫm nghĩ, Hạ Ảnh của anh khi ấy có lẽ rất trách móc anh, rằng anh tại sao không đến sớm hơn dù chỉ một phút, để rồi anh vĩnh viễn mất đi cô. Người con gái thuần khiết từ trong ra ngoài, sự giản dị dường như đã ngấm tận vào xương tủy cô. Cô chăm chú học hành và làm thêm nuôi nấng em gái, một mực từ chối anh.
- Hạo, anh đừng...
Trang Hạ Tình nhu nhược kéo tay áo anh, đồng tử lồ lộ một tia tinh quang.
- Em không cần phải dung túng cô ta, anh đã quyết rồi, bây giờ chúng ta về, cứ để cô ta ở đây xem cô ta mạnh miệng được bao lâu. Đã giết người mà còn tỏ vẻ thanh cao ư? Ngữ Đan Trân, cô làm tôi ghê tởm!
Bạc Kiệt Hạo nhếch môi khinh bỉ.
- Bạc Kiệt Hạo, anh cũng làm tôi ghê tởm không kém!
Cô cười khẩy, không kém cạnh đáp trả Bạc Kiệt Hạo. Cô ghê tởm hắn, ghê tởm sự thù hận mù quáng của hắn, hiện tại là như vậy.
- Chị Đan Trân, chị có thể đừng nói anh ấy như vậy không..? Rõ ràng chị giết chết chị Hạ Ảnh mà, anh ấy chán ghét chị chính là điều không tránh được...
Trang Hạ Tình cúi đầu thấp, thỏ thẻ nhu thuận nói. Quả thật, lời này lọt vào tai Ngữ Đan Trân thật dễ nghe, thật trơn tru.
- Tiểu thư Trang Hạ Tình, mong cô đừng lún sâu vào việc của tôi, tôi mượn cô quản ư?!
Chỉ là, vài tiếng trước cô ta còn mạnh miệng đối đầu với cô, khảng khái tuyên bố muốn giết chết cô, bây giờ lại đường đột thay đổi khiến cô thực không quen, thậm chí càng thêm khinh thường cô ta.
- Chị... em không có ý đó... chỉ là, cách cư xử của chị quá mức điên rồ rồi, chị vốn không có chứng cớ chứng minh trong sạch thì đương nhiên hiện tại chị chính là kẻ sát nhân! Đã vậy, chị còn không biết điều, mắng chửi Hạo... nếu có vấn đề gì thì chị cứ chửi em, đừng chửi anh ấy. Thái độ của chị như vậy là sao? Chẳng lẽ cha mẹ chị không dạy chị lễ nghĩa phép tắc..?
- Cô..! Cô dám!
Đan Trân hoàn toàn không thể chấp nhận được việc cô ta kéo cha mẹ cô cùng nhục mạ, sức chịu đựng của cô hoàn toàn có giới hạn. Trang Hạ Tình ư, cô ta chẳng là cái thá gì mà dạy dỗ cô, phủi bỏ công lao khó nhọc của cha mẹ cô. Hai tay cô đay nghiến cầm lấy chai nước dưới đất, trực tiếp tạt vào người cô ta.
- A!
Chưa đầy một phút sau, Trang Hạ Tình đã yếu ớt ngả người xuống, thống khổ ôm lấy bụng.
- Hạo, bụng em, tay của em... thật là rát!
- Hạ Tình, em làm sao vậy?
Bạc Kiệt Hạo nhanh như chớp ôm lấy thân thể lung lay của cô ta, sốt ruột lên tiếng.
- Hình như, trong chai chứa axit... em đau quá, bụng, đứa bé...
Cơn đau điên đảo tức tối truyền đến, sắc mặt cô ta càng lúc càng khó coi.
- Ngữ Đan Trân, cô khốn kiếp! Âm mưu quỷ kế cũng thật là sâu, một nhác thương tổn tận hai mạng người! Tôi nói cho cô biết, cô ấy và con của tôi mà có chuyện gì, cha mẹ cô tôi cũng không ngán chứ đừng nói gì là cô! Cô vẫn nên chuẩn bị tinh thần chờ chết đi, cả người nhà cô nữa!
Sườn mặt Bạc Kiệt Hạo đanh lại, khớp tay dấy đầy gân xanh cuồn cuộn. Anh ác liệt nhìn đến gương mặt tái nhợt vì khiếp sợ của Ngữ Đan Trân, thanh âm hàm chứa ý vị thâm trường.
Đan Trân chết điếng, con ngươi mờ dần, để rồi cô tự thấu hiểu tình thế suy giảm của chính mình hiện tại.
Trang Hạ Tình...
Một cái bẫy quá xuất sắc, Ngữ Đan Trân căn bản không biết bên trong chai có chứa axit...