Diệp Tam Thiếu nhìn dãy số trên màn hình điện thoại di động, là số điện thoại của Trình An Nhã.
Anh nhíu mày, là ai gọi tới?
"Ở nhà!"
"Mẹ cháu xảy ra tai nạn xe cộ, bác sĩ nói phải cắt bỏ chân.
Cháu không chịu, chú có thể nói với bác sĩ một tiếng không?" Ninh Ninh kể sơ qua sự việc một lần nữa.
Diệp Tam Thiếu đứng phắt dậy, động tác quá nhanh khiến hồ sơ trên bàn bị anh đụng văng tung tóe.
Diệp Tam Thiếu lạnh lùng, dứt khoát xách chìa khóa xe đi nhanh ra cửa, vừa đi vừa ra lệnh nói: "Đưa điện thoại cho bác sĩ!"
Ninh Ninh nghe lời đưa điện thoại cho bác sĩ, bác sĩ nhận điện thoại vừa nghe Diệp Sâm báo thân phận, thái độ lập tức trở nên kính trọng: "Tình trạng của bệnh nhân thế nào?"
Bác sĩ không dám giấu diếm, kể rõ ràng chi tiết, còn nhấn mạnh nói: "Tình trạng của bệnh nhân rất nguy cấp, nếu không làm phẫu thuật chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới tính mạng, chỉ là đứa bé này quá tùy hứng không chịu..."
Diệp Sâm lại hỏi bác sĩ thêm vài câu, sau đó bảo bác sĩ đưa điện thoại lại cho Ninh Ninh.
Diệp Sâm vừa lái xe vừa hỏi.
Trái ngược với Ninh Ninh, anh càng bình tĩnh hơn, hỏi ra vấn đề mà bác sĩ không hỏi Ninh Ninh.
"Tại sao không chịu làm phẫu thuật?"
"Cháu có người bạn đang nghỉ phép ở thành phố F, anh ta muốn tới đây phải tốn nửa ngày.
Anh ta sẽ có cách trả lại cho cháu một người mẹ khỏe mạnh lành lặn." Ninh Ninh khẽ nói, bác sĩ bên cạnh giận dữ trừng mắt.
Khiêu khích, đây đúng là khiêu khích trắng trợn mà.
Đứa bé này không chỉ tùy hứng mà còn ngông cuồng.
Ý của cậu bé là nói ông ta chẩn đoán sai, nói ông ta là lang băm sao?.
Truyện Quan Trường
Ông ta là bác sĩ khoa ngoại tiếng tăm lừng lẫy trong và ngoài nước, thế mà đứa bé này cứ khiêu khích ông ta hết lần này đến lần khác.
Khiến người ta tức hộc máu.
"Cháu chắc không?"
"Chắc chắn!" Ninh Ninh nói rất kiên quyết.
Có lẽ giọng nói của đứa bé quá bình tĩnh, nói năng rõ ràng, mạch lạc, cách điện thoại nhưng Diệp Sâm thấy như giọng điệu của người lớn.
Nhưng anh vẫn giữ được lý trí cơ bản nhất.
Bác sĩ vừa rồi khá nổi tiếng trong và ngoài nước.
Ông ta nói phải cắt chân, tình trạng của An Nhã rất nguy hiểm, nhưng đứa bé này…thật sự có cách sao?
Mặc kệ thế nào, anh nhất định phải đi một chuyến, cũng nhất định phải tự mình xác định.
"Cậu bé, có lẽ cậu thật sự có cách nhưng tình trạng của mẹ cậu rất không ổn định, ai cũng không dám bảo đám một giây sau sẽ xảy ra việc gì.
Cho nên cậu nhất định phải chuẩn bị tâm lý trả giá cho sự tự tin của mình!" Diệp Sâm cố gắng nói tránh đi.
Nhưng mà chết tiệt, trong lòng anh lại cực kỳ khủng hoảng!
Tại sao người phụ nữ kia bỗng xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng đến mức này?
Con trai cô tìm anh bảo lãnh.
Lỡ như xảy ra chuyện thật, cô có bề gì thì phải làm sao?
Diệp Sâm phát hiện tay anh hơi run.
Vừa nghĩ tới trên đời này sẽ không còn Trình An Nhã là anh thấy thế giới toàn màu đen.
Ngay cả hơi thở cũng trở nên mong manh.
Con trai của cô mới mấy tuổi, lời của cậu là tùy hứng hay chân thật?
Anh nên đồng ý không?
Một đường vượt qua vô số đèn đỏ, còi cảnh sát phía sau điên cuồng thổi nhưng Diệp Sâm đều ngó lơ.
Trong lúc hỗn loạn, rất nhiều ý nghĩ xẹt qua trong đầu Diệp Sâm.
Nên làm gì?
"Cháu sẽ chịu trách nhiệm với mẹ cháu!" Ninh Ninh gằn giọng: "Chú chỉ cần gánh cục diện ở đây cho cháu là được!"
Ngông cuồng hết chỗ nói!
Diệp Sâm thầm khen, sự căng thẳng trong lòng thoáng giãn ra: "Được, chú đồng ý, chú sẽ đến bệnh viện ngay lập tức!"
Ninh Ninh cúp điện thoại, gằn giọng nói: "Bác sĩ, cháu xin chú đừng làm phẫu thuật cho mẹ cháu.
Chú Diệp sẽ đến đây ngay, chú chỉ cần bảo đảm mẹ cháu sống sót, được không?"
Bác sĩ kia đã bị Ninh Ninh chọc giận từ nãy giờ, lúc này tức tối nói: "Được, đây là quyết định của các người, có chuyện gì đừng đổ thừa bệnh viện!"
Có Diệp Tam Thiếu bảo lãnh cho bọn họ, bác sĩ quả thực không dám tự ý quyết định.
Ninh Ninh tính toán thời gian, cân nhắc Diệp Sâm chắc cũng sắp đến rồi.
"Ông ngoại, ông đừng lo lắng, cháu nhất định sẽ khiến mẹ khỏe mạnh, lành lặn." Ninh Ninh ôn tồn khuyên ba Trình, cậu bé siết chặt tay ông ngoại: "Cháu biết rõ mẹ có cơ hội có thể hoàn hảo đứng lên, nếu như