Bạch Dạ rất muốn trả lời thật ra Ninh Ninh còn máu me hơn anh nữa!
Nhưng nghĩ lại nghe hai ba con nhà này đối đáp rất vui nên anh ta cũng giữ yên lặng.
"Thứ nhất, Diệp tam thiếu trước mắt mà nói, chú không có quyền quản con.
Thứ hai, con thích con chọn, chú không ngăn được.
Thứ ba, trên đời này con chỉ nghe lời mẹ."
Ninh Ninh rất dứt khoát nói rõ lập trường của mình cho Diệp Sâm nghe.
Cậu bé là nghĩ, quả thật cậu không biến thái như Diệp Sâm được.
Làm phẫu thuật cho Diệp Vũ Đường, thú vị cỡ nào?
Tự tay cậu trả thù cho mẹ.
Bạch Dạ cười mỉm nhìn đôi ba con này.
Diệp Sâm híp mắt hết nhìn Bạch Dạ lại nhìn Ninh Ninh, sóng mắt sâu thẳm không biết đang nghĩ gì.
Lát sau, anh cong khóe môi.
"Lại đây, chú dạy cho con!" Diệp Sâm mỉm cười nói.
Dáng vẻ tao nhã kia giống hệt cậu nhóc.
"Chú dạy con?" Ninh Ninh che miệng cười, lộ ra dáng vẻ thèm thuồng, đáng yêu cười nói: "Được!"
Diệp Tam Thiếu mỉm cười với Diệp nhị thiếu, dưới ánh mắt hoảng sợ tột độ của Diệp nhị thiếu…
Tay giơ lên, đao hạ xuống…
Dao phẫu thuật cắm vào chỗ xương gãy của Diệp Vũ Đường, máu tươi phun ra!
"A..." Diệp Vũ Đường giãy dụa kịch liệt, Ninh Ninh ra hiệu cho người áo đen bước tới, giữ chặt anh ta lại!
Bạch Dạ giật khóe mắt: "Cậu giỏi…"
Một đứa trẻ lớn lên trong một môi trường không bình thường, mức độ vặn vẹo đúng là khiến người ta không dám lĩnh giáo a a a!
Ninh Ninh gật đầu rất nghiêm túc, chứng tỏ cậu biết rồi.
Học theo Diệp tam thiếu, tay giơ lên, đao hạ xuống.
Dao giải phẫu cắm vào cái chân gãy còn lại!
Diệp Vũ Đường gần như kêu rách cả cổ họng, đau thương tột độ…
"Ngại quá, hình như hơi mạnh tay rồi!" Ninh Ninh nói mà chẳng có chút ngại ngùng gì.
Sau đó còn cười với Diệp Tam Thiếu: "Diệp Tam Thiếu, chúng ta thi coi ai lấy đạn ra trước?"
"Được!"
Dao giải phẫu của Diệp tam thiếu cũng cắm vào chỗ xương gãy của Diệp Vũ Đường…
Lại là một tiếng kêu thảm thiết vang lên…
Đám người mặc đồ đen mặt mày vô cảm giơ mắt nhìn nhau, bọn họ đều mặc niệm cho Diệp Vũ Đường vì đụng phải cặp ba con có tâm lý biến thái này.
Ninh Ninh sức yếu, lại không quen dùng dao cho lắm, không tránh khỏi khuấy tung lên, vì vậy cậu trực tiếp coi Diệp Vũ Đường như cái móng giò mà cậu thường hầm cho mẹ, rất chuyên tâm đi tìm tung tích của viên đạn.
Dạ Sâm sạch sẽ và gọn gàng hơn nhiều, anh hạ thẳng dao xuống, đi thẳng vào viên đạn.
Đau đớn tột cùng khiến Diệp Vũ Đường lần đầu tiên có ý nghĩ muốn chết!
Nhưng Diệp Sâm và Ninh Ninh lai trưng ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, thần thánh không thể xâm phạm.
Vì thế mới có cuộc đối thoại này.
"Diệp Tam Thiếu, viên đạn ở đâu?"
"Qua trái một chút!"
"Không nhìn thấy!"
"Khoét sâu một chút!"
"Vẫn không nhìn thấy!"
"Vậy cắt cả chân đi!"
"Chú quá thông minh, cháu bội phục!"
"Cảm ơn!"
"Nhưng mà dao của cháu quá nhỏ, nếu cắt bỏ thì hơi khó!"
"Vậy cậu đâm đi!"
"Ồ, thấy rồi, bắn trúng xương!"
"Khoét ra!"
...
Trong bãi đậu xe rộng lớn, ngoài những ánh đèn nhấp nháy kỳ lạ, chỉ có tiếng rít như lợn bị chọc tiết của Diệp Vũ Đường và một cuộc đối thoại rất tình cảm giữa ba con, một người sâu sắc và một người non nớt.
Giống như đứa con đang hỏi ba mình một vấn đề rất thâm sâu.
Còn người ba lại rất nghiêm túc giải thích cho con mình.
Bạch Dạ nghĩ, vẫn là con gái tốt hơn.
Ừm, sau này anh ta không muốn sinh con trai, đứa này còn khủng bố hơn đứa kia.
Nhưng nghĩ lại, thật ra mức độ biến thái của anh ta đâu có nghiêm trọng bằng Diệp tam thiếu.
Có lẽ con trai của anh ta cũng không dũng mãnh, biến thái như Ninh Ninh.
"...!Chú thật độc ác, hình như ông ta ngất rồi!"
"Vậy đợi một lát, sau khi anh ta tỉnh dậy chúng ta lại tiếp tục!"
...
Ninh Ninh rất nghe lời đặt con dao giải phẫu trong tay xuống, ra hiệu cho một người đàn ông mặc áo đen bước tới, không biết anh ta lấy thứ gì ra cho Diệp Vũ Đường ngửi khiến anh ta lại mơ màng tỉnh dậy.
Bạch Dạ vỗ tay: "Các người tiếp tục!"
Vì vậy, sau khi Diệp Vũ Đường đau đến mức tắt tiếng, tỉnh lại ngất đi năm lần thì Diệp Sâm và Ninh Ninh mới lấy được viên đạn ra!
Hai cái chân của Diệp Vũ Đường gần như vứt đi!
"Tiếp theo là nối xương!" Bạch Dạ khó xử, mỉm cười nói: "Việc này phải đến bệnh viện mới làm được!"
Chỗ này không đủ dụng cụ.
Hai ba con biến thái cùng đứng lên, trên tay