Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng, Dương Trạch Khôn hơi ngước mắt, rất nhanh đã đối mặt với ánh mắt không vui của Diệp Sâm.
Anh ngẩn người, ánh mắt đầy cưng chiều lại thêm một tầng lạnh lùng, tương đối xa cách, uống một chén coi như là chào hỏi.
Diệp Sâm cũng thu tầm mắt lại, lễ phép cầm chén.
Trình Nhã An cúi đầu ăn đồ ăn, không chú ý hai người đàn ông vừa mới đánh nhau một trận.
"Em ăn chậm chút, đừng ăn nhanh như vậy, khoé miệng còn dính thức ăn.
" Dương Trạch Khôn cầm khăn dịu dàng lau cho cô, dáng vẻ tươi cười sủng nịnh như cũ, dúng túng bảo bối của anh ta tùy ý làm loạn.
Trình Nhã An ngẩn ra, cực kỳ xấu hổ, hành động này có phải thân mật quá rồi không?
Cô cũng không để ý nhiều, chỉ ngượng ngùng cười với anh.
Ánh mắt Diệp Sâm nguy hiểm nhíu lại, khuôn mặt anh tuấn tản ra một hơi thở đáng sợ.
Trận đấu giữa hai người đàn ông, tất nhiên họ hiểu rõ nhất, Dương Trạch Khôn là đang thể hiện d ục vọng độc chiếm của anh ta, nói rõ ràng cho anh biết, người phụ nữ này là của tôi!
Đàn ông trong cuộc chiến, luôn tràn ngập bá đạo với lửa nóng.
Huống chi là hai người đàn ông kỳ phùng địch thủ, bọn họ là kẻ địch trên thương trường.
Cho dù là người đàn ông dịu dàng hay là người đàn ông lạnh lùng đều sẽ có cách đặc biệt để nói cho đối phương biết, đây là người của tôi!
Ánh mắt Diệp Sâm âm u lạnh lẽo, đúng như anh đoán bọn họ là người yêu, người đàn ông kia, khi xé đi cái mặt nạ dịu dàng.
Trong ánh mắt đều là bá đạo độc chiếm.
"Sâm, anh nhìn gì vậy?" Cô ta theo ánh mắt nhìn sang, Vân Nhược Hi kinh ngạc mở to hai mắt: "Thiếu gia Dương? Đó là bạn gái cậu ta sao?"
Diệp Sâm không nói chuyện, cúi đầu ăn đồ ăn, Vân Nhược Hi dịu dàng nói: "Sâm, anh nên học thiếu gia Dương, một chút tai tiếng cũng không có.
Anh xem anh! "
"Nhược Hi, em đang trách anh vắng vẻ