Trình An Nhã ăn trưa xong mới nghỉ ngơi, cô vừa mới phẫu thuật nên khẩu vị không tốt lắm, hơn nữa cô được Ninh Ninh chiều chuộng quen rồi.
Cô không để ý món ăn nhưng lại kén khẩu vị.
Bởi vì tài nấu nướng của Ninh Ninh còn tốt hơn đầu bếp khách sạn năm sao nhiều.
Tuy thức ăn trong phòng bệnh Vip của bệnh viện rất ngon nhưng không vừa miệng Trình An Nhã, nên cô ăn không nhiều.
Mới nằm nghỉ ngơi một lát, y tá riêng báo cho cô biết có khách đến thăm, không ngờ là Dương Trạch Khôn khiến cô cả kinh.
"Đàn anh, sao anh đến đây?" Trình An Nhã rất ngạc nhiên.
Cô bị đụng xe làm phẫu thuật mới một ngày ngay cả Lý Vân vẫn chưa biết nữa là.
Tin tức này nhanh nhạy thật!
Trình An Nhã đứng dậy, đúng là giày vò.
Vừa bị Diệp Sâm biến thái dày vò xong, động đến vết thương, khiến cô đau đến mồ hôi đầm đìa, lúc này lại thêm lần nữa.
Hai trăm mười lăm cái xương của Trình An Nhã sắp liệt hết rồi.
Dù vậy cô cũng mỉm chào hỏi người ta, cố nén cảm giác khó chịu vào trong.
"Em xảy ra tai nạn sao không nói cho anh biết?" Dương Trạch Khôn nhẹ giọng trách móc, đỡ cô dựa lưng vào chiếc gối mềm mại, gương mặt ấm áp của người đàn ông thoáng tức giận, không vui vì sự che giấu của cô.
"Đàn anh, em mới tỉnh dậy." Trình An Nhã mỉm cười: "Ngại quá, khiến anh lo lắng rồi!"
Dương Trạch Khôn lắc đầu, vuốt mái tóc dài của cô theo thói quen, chiều chuộng cô như cũ nhưng trong lòng lại khẽ thở dài, An Nhã, đã bảy năm rồi, em vẫn lịch sự với anh như vậy, vẫn luôn giữ mối quan hệ bạn bè với anh.
Không cho anh ta vượt qua, rốt cuộc đến lúc nào cô mới mở lòng với anh?
Là anh làm chưa đủ tốt sao?
"Có ai làm bạn trai như anh không? Bạn gái xảy ra tai nạn nằm nhập viện một ngày mà anh mới biết, em á, đúng là..." Dương Trạch Khôn nửa đùa nửa thật thở dài, trừng mắt nhìn Trình An Nhã.
Vẻ mặt ôn hòa của người đàn ông thoáng qua tia chua xót.
Nếu không chú ý kỹ sẽ không phát hiện được.
Trình An Nhã âm thầm thở dài, bạn trai bạn gái này không phải là giả sao, đàn anh à, anh đừng diễn sâu quá, sợ đến lúc đó không hạ màn được, hai chúng ta sẽ khó xử lắm.
Giả làm bạn gái là chủ ý của anh, cô nhất thời không đành lòng nên mới đồng ý với anh, chứ không muốn qua lại thật.
"Được rồi, coi như em sai được chưa?" Trình An Nhã mỉm cười, cụp mắt, che đi ánh mắt thông minh, hờ hững nói: "Trước đây ở Luân Đôn, mẹ con em đã gây không ít phiền phức cho anh.
Lúc đó còn nhỏ, không có năng lực, Ninh Ninh cũng nhỏ.
Bây giờ Ninh Ninh lớn rồi, đứa bé đã độc lập từ lâu, không thích làm phiền người khác, tính của cô ấy chính là như vậy."
Chỉ mấy câu nói nhẹ nhàng, lạnh nhạt bằng giọng nói chậm rãi từ tốn đã lộ ra ý của cô gái nhỏ.
Dương Trạch Khôn là bạn của cô, không phải là người nhà.
Người nhà cô sẽ không chê phiền phức, nhưng bạn bè có tốt đến mấy cũng có mức độ.
Sao có thể giúp được mọi thứ?
Dương Trạch Không nhìn cô thật sâu, hàng mày đen rậm toát lên vài phần chua xót.
Tính cách của Trình An Nhã luôn như vậy, yêu ghét rõ ràng, không bao giờ nói dối, không sợ làm tổn thương người khác, cô biết anh có thể hiểu mình nên khéo léo nói với anh ta rằng bọn họ là bạn bè.
Nếu là người khác, cô sẽ nói thẳng hơn nhiều.
Anh ta vờ không hiểu được không?
Anh ta cũng không có âm mưu gì, chỉ là hy vọng, có công mài sắt có ngày nên kim.
Thỉnh thoảng cô quay đầu lại có thể thấy anh ta vẫn đang đợi cô, vẫn luôn đợi cô bảy năm rồi.
Chờ mong cô quay đầu lại.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Giọng nói của Dương Trạch Khôn trở nên lạnh lùng, mặc dù cô coi anh ta là bạn nhưng anh ta lại coi cô như ngọc trong lòng bàn tay, nhìn thấy cô nằm trên giường với sắc mặt tái nhợt, Dương thiếu gia vốn luôn điềm tĩnh, dịu dàng, cũng giận sục sôi, muốn xé nát hung thủ ngay lập tức.
“Còn có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Trình An Nhã giật khóe môi, căm giận nói: “Giao thông thành phố A tệ không thể tả, ô tô đầy đường, chen chúc hỗn loạn.
Tài xế lái xe không cẩn thận sẽ xảy ra chuyện.
Có ngày nào mà cảnh sát giao thông của thành phố A chúng ta không giải quyết vài vụ tai nạn giao thông đâu.
Đến lượt em xúi quẩy rồi."
Cô gái cau mày đáng yêu, phàn nàn về giao thông ở thành phố A, dùng sự tức giận của mình che giấu sự thật.
Nếu Dương Trạch Khôn biết việc này cũng chẳng hay ho gì.
Một là, Diệp Vũ Đường đụng cô phần nhiều là do bị cô nhục nhã ở phòng làm việc, lại nhìn thấy Ninh Ninh.
Có lẽ là hiểu lầm, người anh ta muốn đụng là hai người bọn họ.
Nếu Ninh Ninh đã ra tay, khiến người ta thành kẻ tật nguyền, chuyện này coi như xong thôi.
Thêm một người biết chỉ thêm phiền phức, cô cũng không muốn người khác biết chuyện xấu của con trai cô làm.
Thứ hai, dù sao đây cũng là chuyện của nhà họ Diệp.
nói ra, đây là chuyện mà bọn họ và Diệp Sâm phải đối mặt.
Nếu nói với Dương Trạch Khôn, một khi anh ta nhúng tay vào, với tính cách vặn vẹo của Diệp Sâm, không biết anh sẽ trừng phạt cô thê thảm cỡ nào.
"Em đấy, sau này sang đường phải cẩn thận vào!" Dương Trạch Khôn khẽ trách cô, sau đó ngồi bên cạnh hỏi thăm vết thương của cô.
"Biết rồi, biết rồi, em đâu phải trẻ con." Trình An Nhã cười khẽ, nhạy cảm nhận ra Dương Trạch Khôn có tâm sự, nhưng anh ta không nói gì, cô cũng vờ không biết, tán gẫu như bình thường.
Cô có linh cảm tâm trạng không vui của đàn anh chắc chắn liên quan tới cô.
Cho nên vẫn là không hỏi tốt hơn, tránh cho hai bên cùng lúng túng.
Nếu anh ta không nói, tội gì cô phải đi hỏi.
"Vừa rồi khi anh đến bệnh viện, thì nhìn thấy Ninh Ninh đi chung với Diệp Tam Thiếu.
An Nhã, ba con họ nhận nhau rồi à?" Dương Trạch Khôn nhìn Trình An Nhã hỏi, đôi mắt sâu thẳm khó đoán, đang cố gắng kìm nén cảm giác hoang mang sắp mất cô của anh ta.
Trình An Nhã giật thót.
Quả nhiên, cô nên nghĩ tới mới phải!
"Đàn anh...!Thật ra..." Trình An Nhã không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ có thể kể từ đầu đến cuối, cười xót xa nói: "Em nghĩ có thể giữ bí mật chuyện này cả đời, nhưng không ngờ vừa trở về nước lại bị phát hiện sớm như vậy, cũng do Ninh Ninh tự chui đầu vào lưới.
Em là mẹ, không có tư cách đoạt mất quyền nhận nhau của Diệp tam thiếu và Ninh Ninh.
Tuy em rất không muốn nhưng cũng không thể ngăn cản.
Điều này không công bằng với Diệp Sâm và Ninh Ninh."
Dương Trạch Khôn nhìn cô chăm chăm muốn tìm ra sự bất đắc dĩ giả tạo trên khuôn mặt cô.
Nhưng lại phát hiện cô rất chân thành.
Kế hoạch luôn không theo kịp thay đổi, ai cũng không ngờ một vụ tai nạn xe cộ lại khiến cho sự việc đi tới mức này.
Kẻ thù sống còn của anh ta, dù có giẫm phải phân chó cũng đều làm bằng kim cương!
May mắn đến nỗi khiến người ta ganh ghét!
“Máu đào hơn ao nước lã!” Dương Trạch Khôn cười xót xa.
Khuôn mắt tuấn tú ngập tràn đau thương.
Anh ta chăm sóc bọn họ mấy năm, Ninh Ninh rất kính trọng, đối đãi thân thiện với anh ta.
Nhưng giờ phút quan trọng nhất, người cậu nghĩ đến đầu tiên không phải là anh ta.
Mà là ba ruột của cậu!
Có lẽ đây là người nhà.
Lúc đối mặt với sống chết, điều mà trong lòng mỗi người đều nghĩ đến chính là gia đình thân yêu của mình.
"Thằng nhóc này tinh tướng lắm.
Nó đã câu kết với Diệp Sâm từ lâu.
Nếu không phải sợ em buồn, nó đã tự mình chạy tới MBS nhận anh ấy làm ba từ đời nào rồi.
" Trình An Nhã không giấu giếm, nói ra ý đồ của con trai.
Cô ngoài đau lòng ra, vẫn là đau lòng: "Thằng bé rất thích Diệp Sâm, có lẽ đây là bản chất của tình ba con.
Lúc đầu, em còn tò mò, tại sao nó chưa hỏi em mà đã âm thầm đồng ý với Vân Vân để cho em đến MBS làm việc, bây giờ nghĩ lại, chắc chắn là kế hoạch của thằng bé.
Bất kỳ yêu cầu nào của Ninh Ninh chỉ cần em làm được, em sẽ không từ chối.
Thằng bé khát vọng tình yêu thương của Diệp Sâm, sao em có thể làm tổn thương nó chứ?"
"Nếu Ninh Ninh bảo em và Diệp tam thiếu kết hôn thì sao?" Dương Trạch Khôn đột nhiên hỏi, giọng điệu nghiêm túc, ánh mắt cưng chiều thường ngày toát lên vài phần lo sợ.
Trình An Nhã thương Ninh Ninh cỡ nào anh ta đều biết.
Vì Ninh Ninh, cô có thể hy sinh mạng sống của mình.
Trong lòng cô không ai quan trọng bằng cậu bé.
Chỉ cần là yêu cầu của cậu bé, cô sẽ không từ chối.
Trình An Nhã sửng sốt, sau đó mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt đỏ bừng vì kích động, vô cùng quyến rũ: "Đàn anh, anh đừng đùa nữa, em còn không rõ tính của con trai em sao? Sao nó cho em kết hôn được."
"Anh nói là nếu, An Nhã mỗi đứa trẻ đều hy vọng bản thân có một gia đình hoàn chỉnh.
Ninh Ninh có chín chắn hơn nữa, cũng sẽ có suy nghĩ này." Dương Trạch Khôn nói, vừa sâu xa lại vừa mệt mỏi.
Nếu là An Nhã, chỉ cần anh ta đủ cố gắng, đủ chân thành, có lẽ đổi được nụ cười của cô, ngày nào đó có thể chiếm được trái tim của cô.
Nhưng Ninh Ninh là đứa bé thông minh cỡ nào.
Tuy mấy năm nay cậu bé đối xử rất thân thiện với anh ta, nhưng giới hạn còn rõ ràng hơn Trình An Nhã.
Có thể nói, ngoài Trình An Nhã ra, cậu bé đều xa cách với những người khác.
Xa cách tao nhã, dù là anh ta cũng không ngoại lệ.
Nhưng vừa rồi, anh ta nhìn thấy Ninh Ninh và Diệp Tam Thiếu nắm tay nhau nói cười, nụ cười trên khuôn mặt ửng hồng là mấy năm nay anh chưa từng thấy qua, thuần khiết như vậy, không có chút ngụy trang nào.
Điều này khiến anh ta thấy hoảng hốt!
Anh ta mơ hồ cảm thấy mình sắp mất đi Trình An Nhã!
"Sẽ không có nếu như!" Trình An Nhã kiên định nói, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt cô gái sáng ngời, tràn đầy tin tưởng Ninh Ninh, không chút do dự: "Nếu thằng bé là con trai em, nó sẽ không yêu cầu như vậy."
"Ninh Ninh thích Tam thiếu gia Diệp như vậy, nhưng vì em, dù có thích anh ấy đến đâu, cũng không dám nói đi nhận ba.
Trước khi con trai em lấy vợ, em là người thằng bé yêu nhất! Nó sẽ không bỏ qua sự hạnh phúc của em mà yêu cầu như vậy."
Không ai hiểu con bằng mẹ, con trai của cô, cô biết!
"Thật sao?" Dương Trạch Khôn cười hờ hững, thở phào nhẹ nhõm, nghe giọng điệu của cô, có vẻ không thích Diệp tam thiếu đúng không?
"Đàn anh, nhiều năm qua anh đã tiêu tốn rất nhiều thời gian cho em rồi.
Nếu có thể anh..." Trình An Nhã muốn thử nói anh biết, giữa bọn họ chỉ có thể làm bạn, anh đúng là không nên chấp nhất như vậy nữa.
Tuổi trẻ ngông cuồng yêu một người, không nhất định sẽ yêu một đời.
"An Nhã, đừng nói, được không?" Giọng điệu của Dương Trạch Khôn mềm mại, nhưng lại cứng rắn không cho phép nghi ngờ.
Ngay cả Trình An Nhã cũng phải thu lại giọng nói, nhìn anh, không sợ sệt, rất thản nhiên.
Yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu.
Cô sẽ không nói dối, cũng sẽ không giả vờ.
Tình yêu là một loại tình cảm vô cùng thiêng liêng, cô sẽ không khinh nhờn nó.
Đây là nguyên tắc của cô.
Cô đã tỏ thái độ rồi, nhưng đàn anh vẫn cố chấp, càng ngày càng lún sâu, đối với cô, với anh đều không phải là chuyện tốt.
Nếu biết trước chuyện này, năm đó khi thấy anh bị thương ngã trong mưa, cô không nên cứu anh ta.
Nếu bỏ qua, có lẽ bọn họ sẽ không dây dưa đến giờ.
Khổ cho đàn anh, cũng cột chặt cô.
"Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, mọi chuyện thế nào rồi, dự án ở Bắc Cảng vẫn tiến triển tốt chứ?" Trình An Nhã không thể không chuyển chủ đề, nói về công việc, đây là chủ đề an toàn nhất mà cô có thể nghĩ đến cho lúc này.
Dương Trạch Khôn cười tự tin, rõ ràng mà bá đạo, "Đương nhiên, anh đã theo dự án này ngay từ đầu, hơn nữa còn là con át chủ bài lớn nhất của ban giám đốc, không thuận lợi sao được?"
...
Hai người tán gẫu về công việc của mình một lúc, Dương Trạch Khôn do dự một hồi rồi ngượng ngùng nói với Trình An Nhã: “An Nhã, sau bữa tiệc lần trước, ông nội hỏi rất nhiều chuyện về em, hai người có quen biết nhau từ trước không??"
"Ông nội của anh sao?" Trình An Nhã nghi hoặc, cau mày, trêu ghẹo nói: "Em chỉ là nhân vật nhỏ nhoi, nào biết nhân vật huyền thoại như ông cụ Dương chứ?"
Tuy ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng lại nhói lên, ông cụ Dương hỏi cô về chuyện của Vu Hiểu Nguyệt sao?
Vì bề ngoài của bọn họ giống nhau ư?
Rốt cuộc MBS và Diệu Hoa có khúc mắc gì mà khiến hai công ty tầm cỡ quốc tế ngang nhau lại đấu đá mấy chục năm trời?
Trên thương trường, có rất nhiều tin đồn về mối quan hệ giữa MBS và Diệu Hoa.
Có tin đồn rằng, ông Diệp và ông