Diệp Sâm không hề áy náy, ăn hết hộp cơm một cách ngon lành, rất no rất hài lòng, rất lâu rồi anh chưa từng được ăn cơm nhà ngon như vậy.
Bao lâu rồi nhỉ?
Lâu đến mức anh cũng không còn nhớ nữa rồi.
Cả buổi chiều hôm đó Diệp Sâm cứ nắng mưa thất thường, gương mặt đẹp đến mức có thể vắt ra nước ấy, nếu như nói bình thường gương mặt Diệp Sâm nhã nhặn lạnh lùng vậy thì hôm nay Diệp Sâm lại u ám lãnh đạm.
Vô duyên vô cớ Trình An Nhã lại bị anh mắng cho mấy lần, cả căn phòng thư ký lạnh lẽo như gió mùa đông, ai cũng lo sợ bị anh gọi vào trong, rồi bị anh mắng cho một trận đuổi ra ngoài.
Trình An Nhã nhìn ra tâm trạng của Diệp Sâm rất bực bội.
Sắp đến giờ tan làm, Diệp Sâm bảo Trình An Nhã đi pha cho anh một cốc cà phê, lúc cô mang vào thì Diệp Sâm đang đứng bên cửa sổ, vóc dáng cao ráo thẳng táp của anh khiến người khác sợ sệt.
Trời giờ đã là hoàng hôn, ánh chiều tà rất ấm áp, cả căn phòng làm việc đều tràn ngập bầu không khí ấm áo.
Trình An Nhã khẽ đặt cốc cà phê xuống rồi lên tiếng nhắc nhở anh.
“Cô Trình, mở lịch trình tối nay cho tôi.
” Diệp Tam Thiếu vẫn chưa quay người lại, giọng nói anh khàn khàn, trong căn phòng tổng giám đốc lác đác vài ánh chiều tà này giọng anh nghe có vẻ buồn bã sâu xa.
“Dạ!”
Cô từ từ bước ra khỏi phòng tổng giám đốc, lúc cô đóng cửa, Trình An Nhã không thể không nhìn anh