Diệp Sâm ngắm nhìn cảnh đêm phồn hoa bên ngoài cửa sổ, gương mặt anh tuấn nhã nhặn lẫn vào với màn đêm u tối, nửa sáng nửa mờ, trông anh càng lạnh lẽo cô đơn hơn.
“Sâm… à anh sao vậy?” Vân Nhược Hi là người biết tình thế, cô ta chỉ thấy đau khổ và ghen ghét một chút, trước mặt của Diệp Sâm, cô ta luôn luôn dịu dàng và ân cần.
“Hôm nay anh đi gặp ông chủ nhà.
” Sự chán ghét lạnh lùng tỏa ra từ trong giọng nói trầm thấp của Diệp Sâm.
Vân Nhược Hi dịu dàng ôm anh từ phía sau, cô ta đã đoán ra được rồi, nhiều năm như thế, mỗi lần sau khi anh về gặp mặt ông chủ thì anh sẽ mất kiểm soát.
“Không sao đâu, không có chuyện gì!”
Giọng người con gái dịu dàng như giọng người mẹ chạm vào trong trái tim của Diệp Sâm, cơ bắp đang căng cũng từ từ thả lỏng.
Vân Nhược Hi chỉ biết Diệp Sâm là con riêng, mẹ của anh là một vũ nữ, tự thân tự mình nuôi anh mười năm, năm anh mười tuổi thì quay về nhà họ Diệp sống.
Vốn dĩ ông chủ Diệp đã định cưới mẹ của anh làm vợ ba rồi, nhưng ai mà ngờ rằng ngày thứ ba sau khi họ quay về nhà họ Diệp, cậu cả nhà họ Diệp là Diệp Vũ Khôn đã bị người ta đâm chết trên giường của ông chủ, lúc chết quần áo không chỉnh tề, mà nghi phạm lại chính là mẹ của Diệp Sâm.
Lúc bị cảnh sát dẫn đi mẹ của Diệp Sâm đột nhiên lại trốn khỏi sự vây giữ của cảnh sát mà