Bầu không khí yên lặng trong xe bùng nổ!
Đây là lần đầu tiên Trình An Nhã tiếp xúc với Diệp tam thiếu gần như vậy sau bảy năm.
Ngũ quan của người đàn ông này vô cùng tinh xảo, có những người nhìn từ xa rất đẹp.
Nhưng đến khi tới gần lại không quá xuất sắc.
Còn Diệp tam thiếu là kiểu yêu nghiệt càng nhìn gần càng đẹp đến mức rung động lòng người.
Mỗi đường nét trên gương mặt đều hoàn mỹ như được điêu khắc.
Được rồi!
Được rồi, cô thừa nhận cô là người cuồng tướng mạo.
Cô luôn luôn không có sức đề kháng với sắc đẹp.
Bên ngoài đẹp trai như thế nhưng tính cách lại âm trầm, đúng là uổng phí.
Phải chi giống con trai cô cười.
Lúc ở một mình cô luôn suy nghĩ lung tung.
Ngồi bên cạnh Diệp Sâm, trong lòng hơi áp lực, thần kinh căng thẳng.
Dù sao người đàn ông này cũng có tình một đêm vô cùng nóng bỏng cùng cô.
Hơn nữa còn tạo ra được một thiên tài tên là Trình Ninh Viễn.
Trình An Nhã còn nhớ rõ khi cô nói ra tôi mua anh một đêm mười triệu, khuôn mặt mà ngay cả diêm vương thấy cũng sợ hãi kia kh ủng bố cỡ nào.
Được rồi, anh có nhiều phụ nữ như vậy, mà ai cũng có thân hình quyến lại còn dịu dàng, ngon ngọt hơn cô.
Lần đầu tiên cô trúc trắc đến nỗi cắn một cái cũng rất chua.
Anh không nhớ rõ cũng là chuyện bình thường.
Nhưng sau khi xong việc, Trình An Nhã quăng cho anh một trăm, còn vứt lại một câu nói là tiền bán thân.
Đối với một người kiêu ngạo như Diệp Sâm, đây đúng là sỉ nhục.
Ghi lòng tạc dạ.
Diệp Sâm lại không bị cận thị.
Anh ôm cô cả đêm, mà bảy năm qua cô cũng không đi chỉnh sửa