Trình An Nhã lên nhà, mở cửa, bật đèn.
Sau đó cô dựa cả người lên trên cửa thở dài một hơi thật sâu, quá mệt mỏi!
Diệp Sâm, Dương Trạch Khôn, người nào người nấy đều khiến nàng cảm thấy rất mệt...
"Mẹ ơi, mẹ lại bày ra vẻ mặt bị người giày vò rồi, thật là đáng thương quá, đáng thương quá đi..." Túi sữa nhỏ mặc một bộ quần áo ngủ có in hình hoạt hình rất đáng yêu, trên tay đang cầm một cốc sữa ấm.
Cậu bé dựa một bên dựa vào tường rồi cất giọng của mình lên một cách tao nhã.
Nhìn thấy một Diệp Sâm thu nhỏ trước mặt mình, Trình An Nhã bắt đầu có cảm giác thời không hỗn loạn.
Ánh mắt cô hơi nhíu lại, đá luôn chiếc giày đang trên chân ra rồi bước tới túm vào cổ áo của cậu bé "Bây giờ là mấy giờ rồi mà con còn chưa đi ngủ, không muốn sống nữa rồi à?"
"Nhẹ thôi, nhẹ thôi mẹ, thục nữ lên đi...." Ninh Ninh lại dịu ngoan cọ vào trong lồ ng ngực cô cười hì hì cho qua "NR lại thay đổi hệ thống phòng ngự mới nên con thử khiêu chiến một chút."
Trên đầu Trình An Nhã lúc này đầy vạch đen, con trai của cô cái gì cũng tốt, chỉ duy nhất một điểm không tốt chính là mới có tí tuổi đầu đã khiến người ta tức đến độ nghiến răng.
Đã thế nó còn có thể cười thản nhiên nhìn nữa chứ.
Tính cách như thế này chắc chắn không phải do cô di truyền cho nó.
"Khiêu chiến cái con khỉ, con phải là khiêu khích mới đúng!" Trình An Nhã đánh một cái nhẹ vào ót của cậu bé: "Nhóc thối, con bớt bớt lại cho mẹ."
Lúc Ninh Ninh năm tuổi đã thể hiện ra thiên phú đặc biệt với máy tính khiến cho không biết bao người phải lác mắt.
Cậu nhóc còn thường xuyên đi khiêu khích hệ thống phòng ngự của người ta nữa.
Khi còn ở Anh, có một lần An Nhã đi cùng với Klose đến tham dự một buổi tiệc thương mại, kết quả lại bị anh ta hắt cho cả người toàn mùi rượu.
Ninh Ninh cũng rất nhẹ nhàng dùng thời gian một tuần đã