"Cô Trình, chào cô, tôi là Vân Nhược Hi!" Vân Nhược Hi cười một nụ cười dịu dàng đưa tay ra chào hỏi với Trình An Nhã, người phụ nữ khiến cho cô ta cảm giác được nguy cơ.
Mặc kệ Diệp Sâm có bao nhiêu phụ nữ ở bên ngoài trước nay cô cũng không buồn để ý bởi Vân Nhược Hi biết những người phụ nữ này chỉ là công cụ để Diệp Sâm giải quyết nhu cầu của mình mà thôi.
Cô ở bên Diệp Sâm đã mấy năm rồi, trước đến nay chưa từng thấy qua một người phụ nữ nào có thể khiến anh ấy để ý đến, chỉ có mình Trình An Nhã...
Mà người này còn khiến cho cô có một cảm giác rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến Vân Nhược Hi cảm thấy cực kỳ sợ hãi, một nỗi sợ hãi rằng sẽ mất đi Diệp Sâm.
Trình An Nhã cũng giơ tay ra bắt tay với cô ta, rồi cười một cách lễ phép: "Xin chào Vân tiểu thư!"
"Cô Trình trẻ tuổi như vậy mà lại có năng lực thế này, tôi thật sự rất hâm mộ..." Vân Nhược Hi ghé sát vào người Trình An Nhã rồi giảm âm lượng của mình xuống thật thấp, trên gương mặt vốn dịu dàng bỗng hiện lên một sự ngoan độc, "Cô Trình, đừng có mơ ước thứ không thuộc về mình, có biết chưa?"
Câu hỏi ở cuối câu này cô ta như cắn chặt từng từ mà nói một cách cực nhẹ nhàng...!nhưng lại đem đến một sự lạnh lẽo thấu xương.
Chớp mắt, cô ta lại quay trở lại bộ dáng mềm mại ngọt ngào, dường như ban nãy chỉ là ảo giác của Trình An Nhã.
Khóe môi Trình An Nhã cũng cong lên một vòng cung hoàn hảo để lộ ra nụ cười mỉm, "Vân tiểu thư, cô đang nói cái gì vậy?"
"Cô Trình thông minh như vậy sao có thể không hiểu được.
Cô và Dương thiếu rất đẹp đôi đó, tôi cũng không tiện làm phiền công việc của cô nữa, tạm biệt nhé!"
"Vân tiểu thư đi thong thả!" Trình An Nhã