Vương Duệ không thể cho cô ta cuộc sống vinh hoa phú quý, đương nhiên cô ta phải tính cách khác.
Diệp Sâm và Dương Trạch Khôn chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.
“Tôi và cô Trình là bạn học cũ, cô ấy ham hư vinh bị người ta lừa, chẳng qua tôi chỉ có lòng tốt khuyên cô ấy không nên cố chấp mù quáng, tránh trở thành trò cười.
Tiệc sinh nhật của cụ Dương là sự kiện sang trọng bậc nào, cô ấy đeo Rose Tear giả chẳng phải là mất mặt hay sao? Còn làm ảnh hưởng lây đến cả thể diện của cụ Dương nữa.”
Trình An Nhã cười khẩy, lắc đầu xem điệu bộ nịnh nọt của cô ta.
Cô thực sự nghĩ mãi mà không hiểu vì sao người phụ nữ này có thể vô sỉ đến vậy.
Con người nên biết tự lượng sức mình, lần trước gặp Diệp Sâm thì liếc mắt đưa tình, lần này gặp Dương Trạch Khôn cũng ra sức quyến rũ, cô ta thật đúng là…
Còn chê cô để nâng đẳng cấp của cô ta lên, vô sỉ đến vậy đúng là hiếm thấy.
Quả nhiên không phải cùng một kiểu người thì không hiểu nổi cách nghĩ của nhau!
“Người không biết nhìn hàng mới bảo đây là Rose Tear giả, giống như cô vậy, dù mặc đồ hiệu nhưng trông lại giống như toàn là đồ giả!” Dương Trạch Khôn đang định nổi giận thì một giọng nói lạnh thấu xương xen ngang.
Nhiệt độ bầu không khí lập tức hạ xuống điểm đóng băng.
Khuôn mặt đẹp đẽ, tàn khốc, băng giá như ma quỷ tới từ địa ngục của Diệp Sâm lạnh lùng liếc nhìn Trần Doanh Doanh, hờ