Ánh mắt sâu thẳm, lạnh lùng của Diệp Lâm liếc nhìn Trình An Nhã vẫn luôn cúi đầu, sau đó lại nhìn Dương Trạch Khôn không nói lời nào, đôi mắt hơi nheo lại ẩn chứa cơn giận mãnh liệt.
Vân Nhược Hi đứng cách đó không xa, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp lóe lên vẻ khoái trá.
Trình An Nhã có con rồi?
Đúng là một tin vui!
"Dương thiếu gia, tạm biệt!" Diệp Sâm gằn giọng nói, sau đó không đợi Dương Trạch Khôn trả lời anh đã dẫn Trình An Nhã rời khỏi buổi tiệc.
Dương Trạch Khôn lo lắng nhìn theo bóng dáng của bọn họ.
Vân Nhược Hi muốn đuổi theo nhưng bỗng dừng chân, lộ ra nụ cười chiến thắng.
Nếu Trình An Nhã đã có con, thì chắc chắn cô không phải là mối đe dọa của cô ta.
Diệp Sâm có thân phận gì? Một người phụ nữ đã có con làm gì xứng với anh?
Trong xe, rất yên tĩnh.
Trái tim Trình An Nhã đập thình thịch, như muốn vọt lên tận cổ họng, đầu óc luôn bình tĩnh của cô lúc này không còn bình tĩnh được nữa.
Nếu Diệp Sâm đi điều tra cô, chắc chắn Ninh Ninh sẽ chạy không thoát.
Khi anh nhìn thấy Ninh Ninh anh có liên tưởng đến chuyện gì không?
Cô là người duy nhất nhớ lại quá khứ đã quên đó, còn Diệp Sâm đã quên từ lâu, vì vậy nếu anh nhìn thấy Ninh Ninh có thể anh sẽ nhớ lại.
Đến lúc đó cô phải làm sao?
Ninh Ninh là tất cả của cô.
Bất kỳ ai cũng không thể cướp đi, dù là Diệp Sâm cũng vậy.
Tuyệt đối không thể!
Làm sao bây giờ?
Hoang mang, sợ hãi, tất cả chen chúc trên mặt Trình An Nhã, khiến sắc mặt cô càng thêm trắng bệch.
Xe phanh đột ngột, Trình An Nhã hoảng hồn, đảo mắt thì bắt gặp ánh mắt như ác ma của Diệp Sâm đang nhìn cô: "Năm nay cô bao nhiêu tuổi?"
Anh hỏi câu này với thái độ vô cùng bình tĩnh.
"Hai mươi bốn!" Trình An Nhã lo lắng không yên trả lời thật.
"Hai mươi bốn?" Diệp Sâm cân