"Mẹ ruột của con, mẹ đẹp đến nỗi khiến con lóa mắt rồi." Ninh Ninh tao nhã huýt sáo, hai tay ôm trước ngực nói: "Sau này con tìm vợ phải chọn người giống mẹ mới được."
Trình An Nhã phì cười, tâm trạng bị Diệp Sâm quấy rầy lúc nãy đã được con trai xoa dịu.
"Tìm vợ?" Trình An Nhã không để ý đến hình tượng, kéo Ninh Ninh qua ôm vào lòng, véo lỗ tai con trai, tỏ vẻ không vui: "Không phải con nói con sẽ nuôi mẹ cả đời, không lấy vợ sao?"
Ninh Ninh nhíu mày suy nghĩ một hồi, tỏ vẻ suy nghĩ, sau đó khó xử nói: "Mẹ, với tiêu chuẩn của mẹ, con cũng không tìm được.
Mẹ của con là có một không hai.
Mẹ cứ yên tâm!"
Trong mắt cậu, mẹ ruột của cậu là người đẹp nhất thế giới.
Trình An Nhã cười tươi như hoa: "Trình độ khen người của con càng ngày càng giỏi đấy, đến đây nào, hôn một cái."
Trình An Nhã hôn một cái thật kêu lên mặt Ninh Ninh, tất cả muộn phiền đều bay mất.
"Mẹ, môi mẹ đỏ lắm." Đôi mắt đẹp của Ninh Ninh nheo lại thành một đường thẳng, vừa rồi cậu ở trên lầu có thể nhìn thấy rõ ràng.
Động tác của ba cậu nhanh thật!
Mấy năm nay người theo đuổi mẹ cậu nhiều vô số kể.
Nhưng chưa ai có thể hôn được mẹ cậu ngay cả người quen biết nhiều năm như Dương Trạch Khôn cùng lắm thì cũng chỉ được nắm tay mẹ cậu thôi.
Quả nhiên sức quyến rũ của ba cậu lớn thật.
Dựa vào việc ba cậu có thể hôn được mẹ, nhóc con đã cộng điểm cho ba cậu rồi.
Bởi vì