Trong lúc này Lãnh Dương và Lãnh Tuấn cùng nhau quỳ xuống trước mặt của Hàn Mạc cầu xin.
"Hàn gia, xin ngài bớt giận Lưu Xuyên không muốn ngài lo lắng nên mới nói dói mà thôi."
Lãnh Dương nhìn Hàn Mạc nói, anh biết một khi Hàn Mạc mà tức giận thì không có ai có thể làm nguôi đi cơn phẫn nộ trong lòng cô.
Hàn Mạc không quan tâm đến lời cầu xin của bọn họ, khuôn mặt cao ngạo ngẩn lên thật cao cặp mắt sắc bén hiện lên nộ khi.
Giọng nói lạnh lùng pha lẫn sự bực tức của Hàn Mạc vang lên.
"Bang quy điều thứ hai là gì?"
Lúc nói xong lời này, Hàn Mạc mới nhìn thẳng vào khuôn mặt sợ sệt của Lưu Xuyên, chờ Lưu Xuyên tự mình nói ra bang quy.
"Điều thứ hai trong bang quy là không được nói dối hay giấu giếm thủ lĩnh bất cứ điều gì, dù ở trong hoàn cảnh gì đi chăng nữa.
Nếu làm trái giết chết không tha."
Giọng nói phập phòng lo sợ của Lưu Xuyên vang lên.
"Ngươi vẫn còn nhớ sao?"
Hàn Mạc nghe Lưu Xuyên nói vậy nộ khí trong lòng cô càng tăng thêm, biết rõ bang quy mà còn cố tình vi phạm.
Phi Dạ nghe Lưu Xuyên nói ra bang quy, trong lòng anh vô cùng lo lắng.
Hàn Mạc rất nghiêm ngặt với thuộc hạ của mình, anh sợ Hàn Mạc sẽ chấp hành bang quy nên mới bước tới nhìn Hàn Mạc nói.
"Hàn gia, không phải lỗi của Lưu Xuyên, là do chủ nhân bảo cô ta nói như vậy."
Hàn Mạc cau đôi mày thanh tú của mình lại, bực bội nhìn Phi Dạ bằng ánh mắt chứa đựng sự tàn nhẫn và xem thường.
Phi Dạ nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm này của Hàn Mạc, trong lòng anh cảm giác lo lắng không yên.
Anh biết lần này Hàn Mạc thật sự nổi giận.
Hàn Mạc bình tỉnh oai phong đứng truớc mặt đám thuộc hạ, cô nhếch môi lên cười chế giễu một cách vô cùng nguy hiểm.
"Từ lúc nào mà bang Phi Long của các người, lại xen vào chuyện Bang Con Rồng Vàng của ta."
Hàn Mạc lạnh lùng buông ra một câu làm Phi Dạ không còn gì để nói.
Lưu Xuyên nhìn thấy cơn giận đang bừng bừng cháy trong lòng của Hàn Mạc, liền lo lắng sợ Phi Dạ sẽ bị cô liên lụy.
"Phi Dạ, chuyện của tôi không cần anh phải quan tâm."
Lưu Xuyên nói nhưng không dám ngẩn đầu lên nhìn Phi Dạ.
Việt Vũ nhìn thấy tình hình căn thẳng liền kéo Phi Dạ qua một bên, không cho anh nói tiếp.
Hàn Mạc nói không sai mỗi một bang phái đều có nội quy của họ, người ngoài tuyệt đối không thể xen vào.
Lưu Xuyên quỳ gối trên mặt đất lúc này mới nguớc khuôn mặt xinh đẹp, bây giờ vì lo lắng mà đã trở nên tái mét.
Cô nhìn Phi Dạ bằng ánh mắt không cần lo cho cô, cô sẽ không sao.
Lúc này Nam Liệt đột nhiên vươn tay ra nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Hàn Mạc.
"Hàn Mạc, em đừng trách Lưu Xuyên,
Vì anh sợ em lo lắng nên mới bảo cô ấy nói như vậy."
Nam Liệt dùng hết sức còn lại của mình nói với Hàn Mạc.
Hàn Mạc biết Nam Liệt rất khẩn trương đến cô, nghe được những lời anh nói cơn thịnh nộ trong lòng cô đã tiêu tan hơn phân nửa.
Hàn Mạc không quay đầu lại nhìn Lưu Xuyên mà chỉ lạnh lùng nói.
"Đi vào từ đường quỳ một