Nam Liệt dùng tay đè lên cán dao, làm nó ghim sâu thêm một chút.
"Ahhhhhhhh.
Nam Ca coi như tôi xin cậu, bỏ qua cho tôi lần này."
Đại ca Minh xuống nước nhỏ năn nỉ Nam Liệt.
"Ha ha ha....
Chỉ chút ít đau đớn ngòai da mà mầy đã chịu không nổi, đúng thật là vô dụng."
Trước cửa lớn của bar Night Angle,
Trịnh Ngũ Dương, con trai lớn Trịnh Ngũ Sang và một đám thuộc hạ phách lối đi vào.
Tất cải mọi người đều nhìn về hướng đám người áo đen, trên người tỏa ra sát khí đằng đằng.
Mã Lung Linh ngồi trong góc khuất uống rượu cùng bạn của mình, cô nhìn thấy cảnh này liền biết sắp có chuyện lớn xảy ra.
Việt Vũ nhìn lên màn hình TV treo trên tường, mấy chục máy camera theo dõi quay lại tòan bộ tình hình trong và ngoài quán bar.
"Chủ nhân, đám người của Trịnh Ngũ Dương đến đòi người."
Việt Vũ nói với Nam Liệt, Nam Liệt nghe xong anh nhích môi cười gian tà.
Đại ca Minh nhìn thấy nụ cười khó hiểu của Nam Liệt, hắn không biết Nam Liệt đang tính toán điều gì.
Nam Liệt không hề tỏa ra lo ngại đến đám người của Trịnh Ngũ Dương.
Một đám thuộc hạ của Nam Liệt chặn ngay trước cửa thang máy, không cho họ vào trong.
Hai bên dằng co một lúc, thì đột nhiên giọng nói uy nghiêm của Nam Liệt vang lên từ trong máy bộ đàm.
"Cho họ lên đây."
Mấy tên thuộc hạ của Nam Liệt mở đường đưa đám người của Trịnh Ngũ Dương lên lầu ba.
Trịnh Ngũ Dương là một người đàn ông trung niên vóc người cao lớn,
ông làm thủ lĩnh của bang Ngũ Xà được 15 năm.
Trịnh Ngũ Dương đã trãi qua, biết bao nhiêu sống gió trong giang hồ.
Ông không tin với thế lực và địa vị hiện giờ của mình trong hắc đạo, lại không đối phó được với Nam Liệt.
Bước vào cửa ông nhìn thấy Nam Liệt đang oai vệ ngồi trên ghế sopha, anh tao nhã lắc lắc ly rượu trong tay mình.
Một đám thuộc hạ tin anh, cung kính đứng bên cạnh anh.
Trịnh Ngũ Dương bị khí thế của Nam Liệt, làm cho bước chân ông hơi khựng lại.
Nam Liệt không hề nói gì, chỉ với ánh mắt lạnh lùng uy nghiêm của anh, cũng có thể áp chế được khí thế của đối phương.
Trịnh Ngũ Dương, Trịnh Ngũ Sáng và đám thuộc đứng nghiêm chỉnh trước mặt bọn họ.
Nam Liệt nhích môi cười nhẹ, anh tao nhã vẫy tay ra hiệu cho thuộc hạ đem ghế ra đặt xuống trước mặt Trịnh Ngũ Dương.
"Trịnh gia, mời ông ngồi."
Việt Vũ lên tiếng mời Trịnh Ngũ Dương ngồi.
Trong lòng Trịnh Ngũ Dương vô cùng phẫn nộ, dù sao ông cũng là bậc trưởng bối.
Lúc ông tung hoành giang hồ, Nam Liệt vẫn còn là một thằng nhóc con miệng còn hôi sữa.
Vậy mà bây giờ Nam Liệt lại dám hổn láo với ông.
Trịnh Ngũ Sang nhìn thấy sắc mặt phẫn nộ của ba mình, liền đến nói nhỏ vào tai ông.
"Ba đừng nên tức giận, cứu anh Minh ra rồi tín sau."
Chỉ một câu nói của Trịnh Ngũ Sang đã làm cho Trịnh Ngũ Dương bình tĩnh lại hơn.
Ông oai phong ngồi xuống ghế trước mặt Nam Liệt, Trịnh Ngũ Dương nói với giọng hùm hổ.
"Nam Ca, cậu muốn như thế nào mới chịu thả người?."
Lúc này Tề Phú trên tay cầm một ly rượu đi tới, cung kính đưa cho Trịnh Ngũ Dương.
Ông phong độ nhận lấy ly rượu đỏ, nhưng chỉ cầm trên tay không uống miếng nào.
Cặp mắt đề phòng của ông luôn quan sát sắc