Sau khi Trương Vi trở về phòng của mình, cô lấy điện thoại di động từ trong túi sách ra bấm một dãy số.
"Reng reng reng.."
"Chuyện gì?."
Giọng nói uy nghiêm của người đàn ông vang lên.
"Chủ nhân, Nam Liệt thật sự bị thương nặng có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Còn nữa thuộc hạ không tìm được miếng ngọc bội tại biệt thự Nam Viên."
Trương Vi cung kính phục mệnh với chủ nhân của mình.
"Được ta biết rồi, nói với Triệu Luân cho người âm thầm thâu tớm thế lực của bang Phi Long."
"Dạ thuộc hạ sẽ liên lạc với Triệu Luân ngay."
Cúp điện thoại Trương Vi gọi cho Triệu Luân, hắn nghe lời căn dặn của cha nuôi liền tiếng hành theo kế hoạch.
Triệu Luân bất đầu liên lạc với người của Trịnh Ngũ Dương của bang Ngũ Xà.
Hắn muốn hợp tác với Trịnh Ngũ Dương đánh bại Nam Liệt.
Trong phòng hồi sức Lôi Lạc Thiên, Mạnh Hùng, Tràn Hạo và Du Tấn
ngồi nghiêm túc trên ghế sopha trước giường bệnh của Nam Liệt.
Tề Phú, Phi Dạ và Bạch Tử Long cung kính đứng bên cạnh họ.
Kiều Nhi và Mạc Gia Yến được Trần Siêu đưa về nhà.
Phi Dạ cầm ba ly rượu đỏ cung kính đưa cho mỗi người một ly.
Mạnh Hùng cầm ly rượu đỏ tao nhã lắc lắc nhẹ nhàng, chất lỏng trong ly vì động tác này của anh mà xoay tròn.
Mạnh Hùng nâng ly rượu lên uống một ngụm.
Tràn Hạo ngồi bên cạnh trong lòng nóng như lửa đốt, anh không biết Nam Liệt có qua khỏi ngày hôm nay không.
Tràn Hạo buồn phiền uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay mình.
Lôi Lạc Thiên ngồi thật bình tĩnh cặp mắt thâm sâu nhìn vào chất lỏng màu đỏ trong ly.
Lôi Lạc Thiên nhếch môi cười gian, rồi cất giọng lạnh lùng lên nói.
"Liệt, chơi đến đây là đủ rồi, bây giờ còn chuyện rất quan trọng chờ cậu đích thân phải giải quyết."
Lôi Lạc Thiên nói thật thản nhiên lại làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc, chỉ có Mạnh Hùng, Phi Dạ và Du Tấn thì sắc mặt không hề thay đổi.
Lúc này Nam Liệt mới từ giường bệnh ngồi dậy, anh dùng tay tháo bỏ những cây kim chuyền dịch ghim trên người mình ra.
Tràn Hạo nhìn Nam Liệt bằng ánh mắt muốn giết người.
Uổng công anh vì Nam Liệt mà lo lắng đến đứng ngồi không yên.
Tràn Hạo tức giận cầm cái gạt tàn ném thẳng vào người của Nam Liệt.
Nam Liệt lưu loát tránh đi thật nhanh, cái gạt tàn đụng phải vách tường phía sau bể tan tành.
"Cậu muốn lấy mạng của tôi có phải không?."
"Phải, ai bảo cậu dám gạt tôi."
Tràn Hạo nói xong liền chuyển tầm mắt của mình vào người của Mạnh Hùng và Lôi Lạc Thiên.
Lúc này hai người đang ngồi thoải mái, dựa người vào ghế sopha nhìn anh cười một cách gian xảo.
"Liệt đã cho hai người biết."
Tràn Hạo vừa nói mà trong lòng tức tới nghén răng ken két.
"Không!
Không cần Liệt nói, nhìn một cái là chúng tôi biết ngay tâm tư của Liệt."
Lôi Lạc Thiên nói thật thản nhiên, làm cho Tràn Hạo tức muốn điên cả đầu.
"Nhìn một cái là biết ngay, tai sao tôi lại không biết?."
Tràn Hạo tức giận nhìn hai người trên khuôn mặt nghiêm lúc này lại hiện lên ý cười.
"Ai mà biết cậu."
Mạnh Hùng nhìn Tràn Hạo nói, nói xong anh không muốn đùa với Tràn Hạo nữa liền quay qua nhìn Nam Liệt nói.
"Bây giờ cậu định làm gì?."
Nam Liệt bước xuống giường bệnh, anh vươn