Trong ánh mắt của Kiều Nhi hiện lên sự yêu thương và cảm giác tội lỗi, cô nhìn Hàn Mạc với cặp mắt ngập nước.
"Em biết."
Hai từ này nó ra từ miệng của Kiều Nhi thật nhẹ nhàng nhưng lại làm cho
tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhất là Kiều Nhất Phàm.
Ông làm tất cả chỉ vì muốn giấu diếm bí mật này, nhưng tất cả công sức của ông đều tan thành may khói.
Mạnh Hùng cảm giác thấp thỏm trong không yên, tại sao Kiều Nhi lại có phản ứng bình thản đến như vậy.
Anh không biết trong lòng của Kiều Nhi đang nghĩ gì, anh lo sợ cô làm ra chuyện dại dột.
Hàn Mạc nhìn Kiều Nhi bằng ánh mắt vui mừng, cuối cùng cô cũng tìm được em gái của mình.
Hàn Mạc chuyển tầm mắt của mình vào người của Kiều Nhất Phàm.
Cặp mắt độc ác của Hàn Mạc nhìn ông không chộp mắt.
"Kiều Nhất Phàm, tôi phải giết ông."
Hàn Mạc vừa nói thì trên tay cô đã cầm một con dao vô cùng sắc bén khắc hình con rồng vàng.
Kiều Nhi nhìn thấy, cô không quan tâm đến sự đau đớn từ vết thương trên vai của mình.
Kiều Nhi đẩy Mạnh Hùng ra, cô rán gượng người dậy đứng trước mặt Kiều Nhất Phàm nói.
"Chị, đừng giết ba em."
Kiều Nhi đau lòng nói, một bên là chị ruột một bên là người ba tình sâu nghĩa nặng với cô.
Hàn Mạc tức giận cô siết chặt con dao trên tay mình.
Hàn Mạc cau mày nhìn Kiều Nhi trong sự giận dữ.
"Hừ.....
Ba.....
Ai là ba em, người mà trong miệng em luôn gọi là ba.
Ông ta chính là người đã hại chúng ta người mất nhà tan.
Ông ta đã giết chết ba mình, bắt đi em hại mẹ phải chết trong nỗi nhớ nhung.
Vậy mà em còn xem ông ta là ba, em không thấy có lỗi với ba mẹ ruột của mình sao?."
Hàn Mạc hừ lạnh một tiếng rồi cô nói ra những lời trách móc Kiều Nhi, nhưng trong lòng cô lại đau đớn vô cùng.
Kiều Nhi không kiềm được nỗi đau trong lòng của mình, nước mắt từ khoé mi của Kiều Nhi lần lượt chảy xuống khuôn mặt kiêu ngạo của cô.
Mạnh Hùng và Nam Liệt đứng một bên nhìn thấy hai người phụ nữ mà mình yêu thương nhất bị dày vò đến như vậy trong lòng họ đau như dao cắt.
Nếu có thể thà là người phải chịu đau khổ là họ, chứ Nam Liệt và Mạnh Hùng không muốn Hàn Mạc và Kiều Nhi khổ sở đến như vậy.
"Kiều Nhi, con không cần xin tha tứ cho ba.
Những việc ba đã làm ba không hề hối hận, vì nếu ba không làm ra những việc tàn nhẫn đó, thì ba sẽ không có được một đứa con gái ngoan như con.
Điều ân hận nhất trong cuộc đời của ba, chính là cuối cùng con cũng đã biết được bí mật mà ba muốn chôn theo ba đến cuối cuộc đời của mình."
Kiều Nhất Phàm dùng giọng yêu thương nói, tay ông sờ vào khuôn mặt xanh xao của Kiều Nhi.
Kiều Nhi nhìn Kiều Nhất Phàm bằng ánh mắt tha thứ, khi cô nghe được đối thoại của Nam Liệt, Mạnh Hùng và Hàn Mạc trong ngân hàng.
Kiều Nhi đã suy nghĩ rất lâu, và cô tự đấu tranh với lòng mình.
Cô biết tội của Kiều Nhất Phàm không thể nào tha thứ được.
Nhưng nếu bảo cô để mặc ông bị Hàn Mạc giết chết thì Kiều Nhi cô không thể làm được.
Kiều Nhi nhìn Hàn Mạc, cô chụp lấy con dao trên tay thuộc hạ của Bùi Lăng.
Lúc này họ đang đứng nghiêm túc bên cạnh của Kiều Nhất Phàm để bảo vệ cho ông.
Kiều Nhi cầm con dao chỉa vào