" Kí vào đơn ly hôn này, tôi sẽ chia cho cô một nửa số tài sản! "
" Được, tôi sẽ kí. Nhưng tôi còn có một điều kiện! "
Chu Xuân Miên vừa nói, mắt vừa nhìn vào tờ đơn ly hôn được đặt trên bàn.
Trần Hạo sau khi nghe được câu nói của cô, khóe môi nhếch lên cười khẩy một tiếng.
" Cô còn tư cách để ra điều kiện với tôi? "
Cô ngước mắt vô hồn nhìn hắn, rồi lại đảo mắt sang cô gái thư ký đang đứng cạnh nắm lấy cánh tay hắn.
Thật kinh tởm...
Thiên Vân nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ, lúc sau lại nũng nịu nói với hắn.
" Thôi thì anh chấp thuận điều kiện gì đó của cô ta đi, trông cô ta đáng thương chưa kìa a~ "
Cô cúi đầu, khóe môi khẽ cười lạnh.
Đáng thương sao? Trông cô rất đáng thương sao?
Dù cô có đáng thương đến mấy thì cũng không cần họ thương hại!
Trần Hạo đưa mắt dịu dàng nhìn bảo bối nhỏ của hắn, lúc sau quay sang nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ đến tột độ, môi khẽ nhếch.
" Điều kiện gì? "
Cô tay không nhanh không chậm đưa lên cầm lấy cây bút, kí một cách dứt khoát vào đơn ly hôn.
Cô không còn gì để níu kéo lấy hắn nữa, có thể buông bỏ rồi.
Cô đứng lên, tới trước mặt hắn, đôi mắt đen láy dần trở nên sâu thẳm.
" Anh phải hủy bỏ hợp đồng của cả hai bên gia đình! "
Hắn ngây người một lúc, đôi mắt bỗng trở nên tức giận, trên trán đã nổi vài đường hắc tuyến.
" Cô cho rằng Chu gia sẽ vì một câu nói của kẻ xấu xí như cô mà đồng ý chuyện này sao? "
Cũng phải...Ba mẹ cô, họ đâu xem cô ra gì?
Họ thậm chí còn có lúc quên mất rằng mình có một đứa con gái như cô...
Nhớ lại câu nói của mẹ cô, lòng cô lại càng đau hơn...
" Mày ngu như vậy, lại còn xấu xí. Mày không đáng là người của Chu gia! Tao và cha mày cũng không có đứa con như mày!!! "
Cô khẽ cười nhạt, ngay cả cha mẹ ruột còn hắt hủi cô, thì thử nói xem trên đời này có ai tôn trọng và yêu thương cô?
Câu trả lời chắc chắn là không có! Sẽ không một ai có thể yêu thương một người xấu xí như cô...
Tất cả đều là viễn vông.
Hắn nhìn khuôn mặt xấu xí vô hồn kia của cô, trong lòng lại dấy lên một nổi ghen ghét.
" Cút ra khỏi đây! Từ nay cô không còn là thiếu phu nhân của Trần gia nữa! "
Thiếu phu nhân?
Từ trước đến giờ, cô chưa từng là thiếu phu nhân trong căn nhà này. Ngay cả những người giúp việc, họ còn khinh bạc cô, họ không xem cô là thiếu phu nhân của họ, họ chửi rủa kinh tởm cô...
Cô đưa tay với lấy chiếc túi xách trên bàn, không chút do dự mà rời khỏi đó.
Thiên Vân nhìn theo bóng lưng gầy gò kia, vui sướng thầm trong lòng.
Kẻ xấu xí như vậy, không xứng ngồi lên chiếc ghế của thiếu phu nhân Trần gia!
[....]
Chu Xuân Miên bước đi trên con đường mòn, người người đi đi lại lại xung quanh, ai nấy đều vui vẻ yêu đời, ăn mặc sạch sẽ thơm tho.
Thật sự bây giờ, cô không biết đi đâu.
Có nhà, nhưng lại không thể về.
Có chồng, nhưng cũng đã mất.
Tất cả mọi người,
không ai tôn trọng cô.
Vì sao? Vì cô xấu xí...
Chỉ vậy thôi mà họ đã khinh miệt cô, chửi rủa cô, mỉa mai châm biếm cô.
Mọi người tại sao lại có thể nhẫn tâm đến thế? Cô sinh ra đã xấu xí, đâu phải cô muốn như vậy? Mà đó là do ông Trời sắp đặt, định mệnh đã an bài, cô ở kiếp này là một kẻ xấu xí và bị mọi người ruồng bỏ...
Cô rất đau...Rất muốn khóc. Nhưng khóc thì được gì?
Khóc xong mọi chuyện sẽ trở lại bình thường? Cô sẽ không còn xấu xí nữa? Nếu vậy cũng tốt! Nhưng chỉ tiếc, đời không như là mơ!
Nhưng khóc rồi trong lòng sẽ nhẹ nhõm hơn? Đúng! Khóc rồi mọi chuyện sẽ ổn hơn! Nhưng...cô khóc không được.
Cô bây giờ cứ như là một người vô cảm, không vui không buồn, không khóc cũng không cười.
Vì sao cô lại ra như vậy? Chẳng phải là vì cái xã hội này sao?
Bây giờ tuy cô có tiền, nhưng cũng có làm được gì đâu?
Không thể dùng tiền ép mọi người chấp nhận cô, yêu thương cô.
Nếu được, thì cũng chỉ được một thời gian.
Chẳng phải đa số người đều nói có tiền là làm được tất cả sao?
Nhưng, một người không có nhan sắc mà có tiền, mọi người cũng không thể chấp nhận họ là cũng phải...
Bỗng trong đầu cô lại vang lên những giọng nói khiêu khích.
Hãy trả thù họ...Họ đối xử với mày quá độc ác, hãy trả thù họ và lấy lại tất cả...
Tất cả...
Trả thù...Phải! Cô phải trả thù!
Họ đã không biết trân trọng, vậy thì phải lãnh nhận những hậu quả!
Cô không được yếu đuối! Phải mạnh mẽ! Sau này phải trả thù từng người từng người một!
Do mãi suy nghĩ nên cô không để ý, chân cứ ngang nhiên đi băng qua đường.
Đồng thời lúc đó một chiếc xe tải đang phóng nhanh tới.
_____Két!_____
Một thân hình bé nhỏ gầy gò văng ra thật xa, cả người va chạm mạnh xuống nền đường bê tông.
Cô gái nhỏ xấu xí nằm bất động trên một vũng máu đỏ tươi.
Chiếc xe tải vừa tông phải người khác, liền lết bánh chạy biến đi mất.
Người đi đường đứng xúm lại xem.
Người thì vô cảm nhìn cô, người xì xầm to nhỏ, kẻ lại khinh miệt kinh tởm.
Không một ai có một chút động tĩnh lo lắng hay sốt sắng. Cũng không ai gọi cấp cứu đến.
Mọi người dường như không quan tâm đến sự sống chết của tiểu thư nhà họ Chu...
[.....]
Còn!