Gia Khánh đứng ngồi không yên bên ngoài phòng cấp cứu, đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt hiện rõ sự sốt ruột.
Từ đằng xa, Vương Xuân Thành hớt hải chạy đến, cậu thở dốc, khuôn mặt tái xanh.
" Chu Lực Vinh...trốn thoát rồi! "
" Gì cơ?! "
Gia Khánh trợn trừng mắt nhìn Xuân Thành, khuôn mặt xám xịt.
Với lực lượng cảnh sát đông đảo như vậy thì làm sao ông ta có thể trốn thoát được?
Chuyện này dường như có gì đó không đúng!
" Chết tiệt! "
Anh nghiến răng, đôi mắt hằn lên nhiều tơ máu.
" Trong số những người bắt giữ ông ta, có một kẻ là gián điệp! "
Vương Xuân Thành nhíu mày, kinh ngạc đến không thể nói được lời nào.
Tình hình bây giờ, anh quả thật chưa nghĩ đến.
Cứ ngỡ việc bắt Chu Lực Vinh chỉ có như vậy, nhưng nào ngờ lại sơ suất để ông ta chạy thoát.
Bella hiện tại đang sống chết còn chưa rõ, nếu khi cô tỉnh lại nghe được vụ này e là sẽ rất tức giận.
Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, Vỹ Đạt trong chiếc áo blouse trắng bước ra, khuôn mặt đẫm mồ hôi hột.
Anh đến trước mặt Gia Khánh cùng Xuân Thành thở phào nhẹ nhõm một tiếng rồi nói.
" Cô ấy không sao rồi, cũng may vết thương không nặng lắm..."
Gia Khánh nghe vậy cũng bớt lo lắng hơn phần nào, khuôn mặt hiện rõ sự biết ơn đối với Vỹ Đạt.
" Nếu không có anh, chắc Tiểu Chu đã..."
" Tôi chỉ làm theo bổn phận của một người bác sĩ, huống chi cô ấy cũng là ân nhân của tôi. "
Gia Khánh cười nhẹ, nói thêm vài câu rồi vào bên trong xem tình hình của cô.
Bella nằm vật vã trên giường, khuôn mặt đã có chút hồng hào trở lại, xem ra vết thương đúng như lời Vỹ Đạt nói, không nặng cho lắm.
Thấy cô khỏe mạnh trở lại, anh cũng yên tâm hơn.
Cô từ từ mở mắt, cơn đau ở sau đầu lại ập tới khiến chân mình nhíu chặt.
Nhìn sang thấy người mình yêu với khuôn mặt nhợt nhạt chứa đầy sự lo lắng khiến tim cô như quặn thắt lại.
" Đừng cử động quá độ, em chỉ mới tỉnh lại mà thôi..."
Cô nghe lời ngoan ngoãn nằm im trên giường bệnh, đưa mắt dịu dàng nhìn anh.
" Em ổn mà, đừng lo..."
Gia Khánh mím môi, nắm lấy tay cô, chất giọng run run.
" Ông ta...chạy thoát rồi. "
Khuôn mặt xinh đẹp của cô thoáng qua tia kinh ngạc, nhưng phút chốc lại bình thản đến lạ thường.
" Chuyện này em cũng đã đoán trước được. "
Đúng như vậy, cô đã từng nghĩ đến việc Chu Lực Vinh trốn thoát, giờ đây việc đó đã diễn ra, cô cũng không có gì phải quá ngạc nhiên hay lo sợ về chuyện đó.
" Không sao, trước sau gì cũng có thể bắt được ông ta..."
Cũng mong là như vậy...
Đột nhiên nhớ ra gì đó, cô luống cuống nhìn anh.
" Trần Hạo, anh ta đang ở đâu? "
" Hiện tại vẫn chưa có tin tức gì về hắn, làm sao thế?
"
Cô thở dài thành tiếng, từ khi Thiên Vân kể hết mọi chuyện cho cô biết thì Trần Hạo cũng cơ hồ như bốc hơi khỏi Trái Đất này vậy.
" Thật ra thì hắn ta đã biết rằng thứ mình vận chuyển không chỉ riêng vũ khí..."
Gia Khánh ngạc nhiên không nói nên lời, chân mày nhíu chặt, đôi mắt hiện rõ sự khó tin.
Nếu như để Trần Dược cùng Yến Xuân biết được chuyện mà chính người con trai của mình làm ra, e là sẽ sốc đến nỗi đầu óc mụ mẫm đi quá...
" Em cứ nghĩ Chu Lực Vinh muốn lợi dụng hắn ta, nhưng sự thật vẫn là hắn tự nguyện. "
" Tự nguyện làm việc xấu, phá hoại thanh danh cùng sự nghiệp của mình, phá vỡ hạnh phúc cũng như niềm tin của mọi người dành cho hắn. "
Khi nói cho cô biết việc này, Thiên Vân cũng bảo rằng ả cũng chẳng thể tin được chuyện Trần Hạo đồng ý làm những việc tồi tệ đó.
Hắn không sợ quả báo nhưng cũng phải nghĩ đến gia đình và người thân, nhất là mẹ ruột của hắn, Yến Xuân.
Tuy trông bà ta không thể hiện tình cảm với Trần Hạo nhiều, nhưng dù sao cũng là con ruột, đương nhiên với bổn phận làm mẹ, bà rất yêu thương hắn.
Rồi có một ngày bà được tin con trai yêu quý của mình làm ra những việc tầy trời, bà sẽ như thế nào đây?
Sống ở đời chẳng ai muốn mình trở thành người xấu, ai cũng muốn một cuộc sống ngẩng cao đầu không hổ với người, không thẹn với lòng. Thế nhưng sự đời đôi khi chẳng như ý muốn, đôi khi người ta phải sống hai mặt để đổi lấy hai chữ bình yên.
Trần Hạo ngoài mặt cho người khác thấy rằng mình là một người chính trực, làm việc luôn có chừng mực, nhưng thực chất hắn là một người bất chấp tất cả vì danh vọng của bản thân, cũng có thể vì hắn quá đỗi cô đơn trong thế giới này, chỉ có công việc, tiền tài và thanh danh bầu bạn, mất chúng đi hắn sẽ chẳng còn lại gì.
Vương Xuân Thành từ bên ngoài một lần nữa hớt hải chạy vào.
" Bên bộ phận công an báo rằng đã bắt được Chu Lực Vinh, do chính Trần Hạo áp giải đến! "
[.....]