" Hôm đó là hôm đầu tiên tao đến Chu gia ra mắt cha mẹ vợ, khi vào nhà không một bóng người, nghe tiếng động trên lầu, tao mới tự mình lên đó. "
" Đứng trước phòng của Chu Lực Vinh và Thụy Mỹ Yên, tao mới cả kinh khi cả hai đang lên kế hoạch giết chết Chu Xuân Miên. "
" Thật khó tin khi chính cha mẹ lại muốn giết con cái của mình. "
Trần Hạo thở dài một hơi, nói tiếp.
" Xuyên suốt cuộc trò chuyện của hai người họ, chỉ có mỗi Thụy Mỹ Yên triển khai kế hoạch, còn Chu Lực Vinh lại im thin thít, lúc ấy ông ta tuy không nói nhưng lại hoàn toàn đồng ý trước ý kiến của vợ mình. "
" Như vậy cũng thấy được, Chu Lực Vinh muốn đẩy vợ mình xuống vực thẳm. "
" Khánh, mày biết vì sao họ lại hãm hại con gái của mình không? "
Gia Khánh nhíu mày, nheo đuôi mắt nghi hoặc nhìn hắn.
" Tại sao? "
" Chu Xuân Miên, không phải là con ruột của Chu Lực Vinh! "
Sự thật này quá đỗi bất ngờ, anh hoàn toàn không thể nào lường trước được điều này. Một thông tin động trời như vậy, liệu Tiểu Chu của anh có biết không?
" Chu Lực Vinh đã uy hiếp Thụy Mỹ Yên, ép bà ta phải giết đứa con rơi con rớt như Chu Xuân Miên, cô ta không phải con gái ruột của mình, mượn tay người khác để diệt cỏ tận gốc, quả là thông minh nhỉ? "
" Không đơn giản như vậy, Chu Xuân Miên chính là con gái của Chu Vinh Thành! "
Chu Vinh Thành?
Người này...
" Ông ta không phải là anh trai ruột của Chu Lực Vinh sao?! "
" Chú em nói đúng rồi đó, đích thị là ông ấy. "
Chu Vinh Thành là cha ruột của Chu Xuân Miên, vậy chẳng lẽ...
Được biết Chu Vinh Thành và Chu Lực Vinh tuy là anh em nhưng bằng mặt chứ không bằng lòng, Chu Lực Vinh ghét anh trai mình, ghét cay ghét đắng.
Vinh Thành giỏi hơn ông ta gấp trăm ngàn lần, được cha mẹ yêu thương hết lòng, còn Chu Lực Vinh, mãi mãi chỉ là một kẻ thất bại trong mắt người đời.
Chu Vinh Thành có một người vợ và còn đang mang thai một đứa con. Nhưng tên tuổi của vợ ông không một ai biết.
Nhưng chuyện không may đã xảy ra, trên dưới Chu gia bị giết sạch, chỉ còn lại Chu Lực Vinh sống sót.
Ông ta nói rằng mình đi công tác ở xa, sau khi xảy ra tai nạn khủng khiếp đó, ông ta mới về đến nhà.
Chuyện đó cũng dần dần đi vào quên lãng, không ai điều tra đến nữa, nên đến nay vẫn không thể nào biết được ai là kẻ hãm hại người nhà họ Chu.
" Mày thấy cả Chu gia đều bị diệt sạch, Chu Lực Vinh lại an nhiên sống đến bây giờ, không có gì lạ sao? "
Lạ? Quả thực rất lạ!
Hung thủ chắc chắn có một mối thù không đội trời chung với Chu gia, nếu vậy chắc chắn sẽ tìm đến và hại tất cả những ai có liên quan đến Chu gia, nhưng tại sao Chu Lực Vinh lại sống mạnh khỏe đến tận bây giờ?
Không chỉ vậy, khi mất gia đình, mất hết tất cả người thân, mất cha mẹ và anh trai, cảnh sát cũng chẳng mảy may quan tâm đến, nhưng ông ta lại không hề có chút thương xót hay đau buồn hay oán trách ai, vẫn vui vẻ sống tiếp và từ đó cũng không nhắc đến tên ai trong vụ thảm sát ấy.
" Chu Lực Vinh chính là hung thủ. "
" Ông ta hận cả Chu gia, hận cha mẹ cùng anh trai ruột thịt của mình, chỉ vì ông ta không
giỏi giang bằng bọn họ, ai ai cũng bảo ông ta là một kẻ yếu đuối thất bại. "
" Người vợ năm ấy của Chu Vinh Thành chính là Thụy Mỹ Yên, đứa con trong bụng bà ta khi đó cũng chính là Chu Xuân Miên."
" Chu Lực Vinh đã giữ lại mạng sống cho bà ta, mày biết vì sao không? "
Gia Khánh lắc đầu, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, thật sự những chuyện này anh không thể nào tin nổi.
" Cũng chỉ vì đứa con chưa chào đời của Chu Vinh Thành, ông ta muốn Thụy Mỹ Yên làm vợ mình, đẻ đứa bé ra và cho hai mẹ con sống không bằng chết! "
" Ông ta uy hiếp, buộc Thụy Mỹ Yên tự tay hại con mình, nếu không ông ta sẽ cho bà ta chết không toàn thây! "
Đúng là quá đáng!
Chu Lực Vinh vậy mà lại làm ra những chuyện không bằng loài súc sinh!
" Khi đã nghe được kế hoạch đó của bọn họ, tao đã suy nghĩ rất nhiều, quyết định sẽ diễn một vở kịch cùng với Thiên Vân, dồn Chu Xuân Miên vào chỗ chết. "
" Tao cho người tông cô ấy, nhưng không may lại khiến cô ấy nguy hiểm đến nỗi sống dở chết dở, lúc đó khi nghe Vương Xuân Thành báo rằng Chu Xuân Miên đã ra đi, ngoài mặt thì vui mừng nhưng thật ra.."
" Tao rất đau buồn. Tao nghĩ khi đó tao đã thật sự yêu cô ấy. "
Trần Hạo vậy mà lại yêu cô sao?
Trải qua biết bao nhiêu chuyện, cuối cùng vẫn do hắn sắp xếp tất cả, do hắn diễn tuồng, do hắn dàn dựng, do hắn tính toán.
Mọi thứ hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay!
Hóa ra Trần Hạo từ trước đến nay không phải là Trần Hạo thật sự...
Hắn không xấu xa, không độc ác.
Hắn thông minh, tính toán không thể sai lệch đi đâu được.
Mọi việc hắn đã làm tuy bề ngoài có vẻ sai trái nhưng thật ra tất cả đều đang muốn bắt và trừng trị kẻ xấu, bảo vệ và chống lưng cho Chu Xuân Miên.
Cô mà biết được tất cả chắc chắn sẽ cảm thấy áy náy suốt đời vì đã nghĩ xấu cho hắn, cũng như đã lợi dụng và muốn hắn danh bại thân liệt, muốn hắn nếm trải mùi vị sống không bằng chết mà cô đã phải trải qua vô số lần.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, cô cũng như tất cả mọi người không cần tính toán hay vắt óc suy nghĩ lo lắng từng cơn nữa...
Trần Hạo đặt tay lên vai anh, đôi mắt dịu dàng hơn bao giờ hết.
" Trước đây quả thật tao có ghét mày vì cả cha và mẹ đều thấy mày giỏi hơn tao, nghĩ tao là một kẻ thất bại..."
" Nhưng khi biết chuyện của Chu Lực Vinh, tao mới hiểu được, dù có ghét có hại mày thì tao cũng chẳng nhận lại được gì ngoài sự dằn vặt đau khổ. Không chỉ có tao mà còn cả Trần Dược, người cha già của hai ta. "
" Khi gặp lại Chu Xuân Miên, tao đã nghĩ sẽ làm lại từ đầu, sống hạnh phúc vui vẻ với cô ấy, nhưng rồi khi thấy mày và cô ấy như vậy..."
" Hãy chăm sóc thật tốt, cho cô ấy một mái ấm gia đình thật sự, không được phụ lòng cô ấy, biết chưa? Em trai..."
[....]