Không phải là gì cả?
Nghe thấy thế, Mục Chính Hi nhếch môi nở nụ cười gian tà.
“Không phải là gì cả?” Anh nhướn mày hỏi ngược lại cô, ánh mắt vẫn dán vào người Hạ Tịch Nghiên.
Không biết vì sao, Hạ Tịch Nghiên cứ cảm thấy lời nói của Mục Chính Hi còn có ẩn ý khác, thật kỳ quặc.
“Không phải thế hay sao?” Hạ Tịch Nghiên vờ ra vẻ bình tĩnh, thực chất trong lòng cô đã bắt đầu thấy hoang mang.
Thấy dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng của cô, Mục Chính Hi cười lạnh: “Thế à?”
Câu hỏi của anh khiến cho Hạ Tịch Nghiên không biết phải làm sao, lẽ nào anh biết cái gì rồi?
Không, không thể nào!
Hạ Tịch Nghiên thầm an ủi chính mình.
Cô nhìn Mục Chính Hi, Mục Chính Hi cũng nhìn lại cô.
Hạ Tịch Nghiên cảm thấy mình không thể khiêu vũ nổi nữa, rốt cuộc một người thâm sâu khó dò như Mục Chính Hi đang nghĩ gì, sao cô lại biết được?
Cô sẽ điên mất!
Vào lúc này, Hạ Tịch Nghiên nhìn anh rồi nói: “Tổng giám đốc Mục, tôi không biết rốt cuộc anh có ý gì, để bạn gái của anh khiêu vũ với anh với ca khúc tiếp theo đi, tôi mệt rồi, phải đi nghỉ!” Sau khi nói dứt lời, Hạ Tịch Nghiên đẩy tay Mục Chính Hi ra, cô định bỏ đi.
Cùng lúc đó, Mục Chính Hi chợt kéo cô lại, bắt đầu khiêu vũ.
Hạ Tịch Nghiên nhíu mày, cô cảm thấy hơi bất mãn: “Mục Chính Hi, tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi!”
Mục Chính Hi không đoái hoài đến cô mà vẫn nhảy tiếp, anh ôm Hạ Tịch Nghiên, tiếp tục khiêu vũ, cho dù cô có vùng vẫy thế nào thì anh cũng không chịu buông tay.
Ánh mắt của Lăng Tiêu Tường đã tóe ra lửa từ lâu.
Bàn tay siết lại thật chặt.
Cô ta cho rằng Hạ Tịch Nghiên cố ý quyến rũ Mục Chính Hi.
Nhưng mà sao Hạ Tịch Nghiên không muốn vùng ra cho được kia chứ, nhưng Mục Chính Hi vẫn ôm chặt cô để cùng khiêu vũ.
Hạ Tịch Nghiên hết sức bất mãn, nhưng cô lại không dám làm lớn chuyện, dù gì vẫn có rất nhiều người đang nhìn.
“Anh bỏ tôi ra…” Hạ Tịch Nghiên thì thầm.
“Bỏ ra? Bỏ ra thì cô đi đâu? Hả? Vợ cũ