Dù sao, chạy được một lúc cũng không thể chạy trốn được cả đời, anh không tin Hạ Tịch Nghiên có thể chạy đến chân trời góc bể! Nghĩ đến đây, anh khởi động xe, rời khỏi đây.
Lúc về đến nhà đã là 11h tối, dì Lý rất lo lắng, cũng không có cảm giác buồn ngủ, vẫn ngồi đợi ở trong phòng. Đến tận khi Mục Chính Hi quay về.
“Cậu chủ, cô Hạ sao rồi?” Dì Lý vội vàng hỏi.
Cô Hạ? Nghe đến cái tên này, Mục Chính Hi biết chắc chắn bọn họ đã biết nhau. Nhớ lại ngày hôm đó gặp ở công ty, Hạ Tịch Nghiên hoảng loạn như vậy, hóa ra là như vậy! Anh nên cảnh giác từ sớm. Người phụ nữ đáng chết kia, quá biết giả vờ! Vậy mà lại ẩn nấp ở bên cạnh anh lâu như vậy nhưng anh lại không biết.
Dì Lý ở bên cạnh quan sát, nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Mục Chính Hi, không nhịn được mà giúp Hạ Tịch Nghiên nói mấy câu công bằng: “Cậu chủ, cậu đừng tức giận, mặc dù hai năm trước cô Hạ đã lừa cậu, nhưng cô ấy vẫn luôn an phận ở nhà họ Mục, không làm chuyện gì quá đáng!” Dì Lý nói.
Nghe thấy vậy, Mục Chính Hi sững sờ. Ba năm trước cô lừa anh? Ý gì? Mục Chính Hi cau mày, đáng chết, người phụ nữ này rốt cuộc lừa anh bao nhiêu chuyện.
Lúc này, Mục Chính Hi quay đầu lại nhìn dì Lý: “Hai năm trước? Hai năm trước xảy ra chuyện gì?” Mục Chính Hi hỏi.
“Không phải là chuyện cô Hạ giả vờ trang điểm xấu đi để gả cho cậu sao?” Dì Lý theo bản năng nói.
Làm mình xấu đi? Nghe thấy vậy, trong đầu Mục Chính Hi nhớ đến dáng vẻ lần đầu tiên gặp Hạ Tịch Nghiên, cô mặc một bộ đồ màu xanh xám, đôi giày cao gót màu đen, tóc buộc hết phía sau đầu, trên mặt còn có một cặp kính. Lúc nhìn thấy anh, khuôn mặt không có biểu cảm gì, không có sức sống, kêu làm cái gì thì làm cái đó! Ngay cả khi anh