Ngày hôm sau.
Mới sáng sớm thì Mục Chính Hi đã đi đến công ty.
Nhưng mà lúc mới vào công ty thì cũng không nhìn thấy được người mà anh muốn gặp.
Nhìn thấy vị trí trống rỗng, lông mày của anh nhíu lại.
Liên quan đến chuyện xảy ra vào ngày hôm qua, không có ai biết được.
“Hạ Tịch Nghiên đâu rồi?” Anh trực tiếp hỏi.
Khả Khả là người ngồi gần chỗ với Hạ Tịch Nghiên nhất, nghe thấy Mục Chính Hi hỏi, lên tiếng nói: “Nghe nói là có chuyện, đã xin nghỉ rồi.”
Xin phép nghỉ? Lại là xin phép nghỉ, người phụ nữ đáng chết này, sẽ không phải là sợ nhìn thấy anh cho nên mới cố ý không đi làm? Không cần nghĩ cũng biết chính là như vậy!
Nghĩ đến đây, Mục Chính Hi xoay người đi vào phòng làm việc.
Ngọn lửa kia cũng không bởi một đêm tối hôm qua mà biến mất, chỉ là cả người tỉnh táo hơn rất nhiều.
Hạ Tịch Nghiên không có ở đây, anh cũng hơi đứng ngồi không yên.
Vừa muốn đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, lúc này cửa lại bị đẩy ra.
Lăng Tiêu Tường đang đứng ở cửa.
“Chính Hi.” Lúc nhìn thấy Mục Chính Hi, Lăng Tiêu Tường yếu ớt gọi một tiếng.
Mục Chính Hi muốn đi ra ngoài nhìn thấy Lăng Tiêu Tường đang đứng ở cửa, nhíu mày: “Sao em lại đến đây?”
“Anh muốn đi ra ngoài hả.” Lăng Tiêu Tường nhìn áo ở trong tay của anh rồi hỏi.
“Ừ.” Mục Chính Hi hờ hững trả lời: “Ra ngoài có chút việc.”
Lăng Tiêu Tường đi đến nhìn Mục Chính Hi: “Sao hôm qua anh lại không nhận điện thoại của em?” Lăng Tiêu Tường hỏi.
Thật ra thì cô ta rất muốn hỏi thẳng có phải là ngày hôm qua anh ở cùng với Hạ Tịch Nghiên hay không, nhưng mà lại sợ Mục Chính Hi tức giận, cho nên cô ta đành phải nhịn.
“Hôm qua có một vài chuyện, không mang theo điện thoại, có chuyện gì không?” Mục Chính Hi hỏi lại.
Có một vài chuyện? Không phải là ở cùng một chỗ với Hạ Tịch Nghiên sao? Trái tim của Lăng Tiêu Tường nhịn không được mà co rút đau đớn từng cơn, nhưng mà cô ta lại cố gắng nhịn để không cãi nhau cùng với anh.
Cô ta bước về phía trước, ôm lấy Mục Chính Hi từ phía sau, bàn tay tinh tế quấn chặt ở bên hông của