“Vậy thằng nhóc này không phải điên lên sao!?” Mục Trần nói, trong lời nói còn xen lẫn sự kích động.
Sau đó nhớ đến, hôm đó là lúc dì Lý gọi cho cô... thì ra là như thế.
“Sau đó thì sao?” Mục Trần nói.
“Thì ra anh ta biết sự thật, nói muốn thu mua Vân Duệ!” Hạ Tịch Nghiên nói, nên bớt cái gì thì cũng bớt cả rồi.
Thật ra, cô cho dù không giản lược, Mục Trần cũng biết.
“Không có vác cháu về nhà?” Mục Trần đột nhiên hỏi.
Nghe đến đây, Hạ Tịch Nghiên sững người, sau đó nhìn ông ta: “Thì ra bác đều biết!”
“Cháu cảm thấy, có chuyện gì có thể giấu được bác?” Mục Trục cười nói.
Hạ Tịch Nghiên mỉm cười, cũng không giải thích nhiều, có lúc, giải thích chỉ là một sự che đậy.
Dù sao, cô ngay thẳng, cũng chả sợ cái gì.
“Nếu đã giấu không được, xảy ra loại chuyện này, bác có phải nên ra mặt giải quyết một chút!?” Hạ Tịch Nghiên nhìn ông ta hỏi.
“Cháu muốn bác giải quyết như thế nào?” Hạ Tịch Nghiên hỏi.
“Anh ta nghe lời bác nhất, chỉ cần bác mở miệng, anh ta tuyệt đối sẽ không thu mua Vân Duệ!” Hạ Tịch Nghiên chắc chắn nói.
Nghe thấy lời của Hạ Tịch Nghiên, Mục Trần khẽ gật đầu, Mục Chính Hi cái gì cũng không tốt, ngược lại có một điểm, chính là rất để ý suy nghĩ của ông ta.
Chỉ cần là ông ta nói, 90% Mục Chính Hi sẽ nghe theo.
Cũng vì thế, Mục Trần rất ít can dự vào chuyện anh muốn làm cái gì!
“Điều này thì đúng, thằng nhóc này cái gì cũng không tốt, nhưng chỉ cần bác mở miệng, nó vẫn sẽ không làm trái!”
“Cho nên, cháu mới tìm bác!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Nghe đến điều này, Mục Trần nhướn mày, quay đầu nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Hiện nay cháu đã không phải con dâu của bác nữa, bác tại sao phải giúp cháu, không bằng, cháu về làm con dâu của bác lần nữa thì bác giúp cháu, như thế nào!?” Mục Trần nhìn Hạ Tịch Nghiên cười nói.
Nghe đến đây, Hạ Tịch Nghiên lập tức mở miệng: “Bác chừa cháu ra đi mà, cháu vừa thoát khỏi ma chưởng chưa được hai năm, tha cho cháu đi!”
Nghe thấy lời này, Mục Trần cũng cười ha hả.
Nói chuyện với Hạ Tịch Nghiên rất thú vị, cô rất khéo miệng, cũng rất hài hước.