Nghe thấy điều này, Hạ Tịch Nghiên ngược mắt: “Mục Chính Hi, ban đầu khi ly hôn anh đã nói, sẽ không ra tay với Hạ Thị!” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh nói.
“Cô còn dám nhắc đến chuyện ly hôn!?” Mục Chính Hi nói.
Vừa nghĩ đến chuyện cô lừa anh thì anh hận không thể bóp chết cô, cô đến bây giờ còn dám nhắc đến.
“Tôi vì sao không dám? Điều này ban đầu nói rõ rồi!” Hạ Tịch Nghiên hỏi ngược lại, dừng một lát, đột nhiên nhớ đến cái gì đó: “Mục Chính Hi, anh trước đây không phải rất muốn ly hôn với tôi sao? Hiện nay chúng ta đã ly hôn rồi, anh nên vui mừng mới đúng, bây giờ tức giận như vậy, không phải yêu tôi rồi đấy chứ? Cho nên hẹn quá hóa giận?” Hạ Tịch Nghiên nhìn Hạ Tịch Nghiên nhướn mày hỏi ngược lại.
Yêu cô? Nghe thấy điều này, Mục Chính Hi đầu tiên là ngây người, sau đó cười lạnh: “Hạ Tịch Nghiên, cô lấy đâu ra cái tự tin đó, dám nói như vậy!”
“Tất cả hành vi của anh nói cho tôi biết, anh rất bất mãn với chuyện ly hôn của tôi và anh, lẽ nào không phải sao?” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh hỏi ngược lại.
Cũng có thể nói, cô cố ý kích thích Mục Chính Hi.
Có khi phản kích sẽ có tác dụng hơn nhiều so với cãi nhau chính diện.
Đặt biệt đối diện với loại người cao lãnh như Mục Chính Hi.
“Tôi bất mãn, rất bất mãn, đó là vì cô lừa tôi, chơi tôi, Hạ Tịch Nghiên, cô coi Mục Chính Hi tôi là cái gì, tôi nhất định bắt cô vì chuyện này mà trả giá!” Mục Chính Hi nhìn cô nói.
Hạ Tịch Nghiên: “...”
“Tôi cảm thấy, anh nên bình tĩnh một chút!”
“Tối hôm đó vậy mà dám lừa tôi bị đau dạ dày, Hạ Tịch Nghiên, cô thật sự chán sống rồi, một hai ba, lừa tôi liên tiếp!” Mục Chính Hi nhìn cô mà hằn học nói, đến bây giờ còn chưa có ai khiến anh giận dữ như thế này.
Còn chưa có ai dám chơi cô như thế này.
Hạ Tịch Nghiên: “... Tôi là vì tự bảo vệ mình, để hai người bình tĩnh một chút!”
“Vậy sao?