Còn giám đốc bộ phận nhân sự đứng ở đó, nhìn bóng lưng Hạ Tịch Nghiên, dường như thầm hạ quyết tâm gì đó…
Sau khi ra khỏi bộ phận nhân sự, Hạ Tịch Nghiên thở phào một hơi.
Không biết vì sao, cứ cảm thấy lời của người kia có gì đó khang khác.
Mong là bản thân đã nghĩ nhiều, Hạ Tịch Nghiên cầm sơ yếu lý lịch rời đi.
Buổi trưa, Hạ Tịch Nghiên vừa hẹn đi ăn trưa xong, không ngờ lúc này, giám đốc bộ phận nhân sự đi tới.
“Cô Hạ!” Nghe thấy giọng nói này, Hạ Tịch Nghiên ngước mắt lên, khi nhìn thấy anh ta, hơi ngây người, nhưng vẫn cười đúng mực.
“Giám đốc Lý, xin hỏi có chuyện gì sao?” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh ta, hỏi.
Thật ra anh ta nhìn cũng chỉ khoảng 30 tuổi, dáng người cao gầy, nhìn rất bình thường, Hạ Tịch Nghiên cũng không có ấn tượng gì về anh ta, ngoài lúc lấy sơ yếu lý lịch ở bộ phận nhân sự hôm nay mới có chút ấn tượng.
“Tôi có chuyện muốn nói với cô, không biết có thể mời cô ăn trưa không?” Giám đốc bộ phận nhân sự nói.
Hạ Tịch Nghiên sững sờ, không ngờ đột nhiên anh ta lại nói như này.
Khả Khả đứng bên cạnh, nhìn bọn họ, không nhịn được mà bật cười.
Hạ Tịch Nghiên không biết, nhưng bọn họ biết, giám đóc này đã ngắm trúng Hạ Tịch Nghiên rất lâu rồi.
Xem ra, hôm nay anh ta thật sự lấy hết can đảm để mời Hạ Tịch Nghiên đi ăn.
Hạ Tịch Nghiên hơi sững sờ, sau đó nói: “Xin lỗi giám đốc Lý, tôi đã hẹn với Khả Khả rồi, chúng tôi cũng có chút chuyện cần bàn, hay là anh có chuyện gì thì nói luôn ở công ty đi!”
Hạ Tịch Nghiên cười nói, cũng đồng nghĩa với việc từ chối khéo anh ta.
Giám đốc Lý đứng ở đó, nghĩ một lát: “Bỏ đi, chờ hôm khác khi cô có thời gian thì tôi lại nói với cô!”
“Vâng!” Hạ Tịch Nghiên gật đầu.
“Vậy cứ thế đã nhé! Tôi không làm phiền nữa!” Giám đốc Lý cười, sau đó xoay người